Đêm hôm đó, Giang Tử Đông đưa Trình Duyệt tới một quán bar gần trường học, nói là dẫn anh đi mở mang tầm mắt một chút. Kỳ thực Trình Duyệt rất rõ ràng, hắn chỉ lấy cái này làm cớ, muốn cho mình xả ra bớt tình tự áp lực mà thôi. Mỗi khi tâm tình không tốt, cũng nên đi ra ngoài tìm cách gì đó để xả ra hết thì mới thoải mái được.
Đó là lần đầu tiên Trình Duyệt tới quán bar, mọi người đều điên cuồng múa may dưới ánh đèn rực rỡ, bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Trình Duyệt rất không quen với bầu không khí ồn ào nhốn nháo này, chỉ cúi đầu ngồi trong góc uống rượu với Giang Tử Đông.
Một ly rồi một ly cứ thế tiến vào trong bụng, trong đầu chợt thoáng qua bốn năm Trình Duyệt học đại học. Cảnh tượng năm nhất năm ấy cùng Giang Tử Đông gặp mặt, còn có cả cảnh tượng bốn người ở trong ký túc xá ăn lẩu chơi mạt chược, những chuyện cũ này rõ ràng ở ngay trước mắt, tới lúc xa nhau rồi thì cái hồi ức ngây ngô tốt đẹp trong trí nhớ ấy lại càng khiến cho người ta hoài niệm hơn.
Về sau, càng uống lại càng nhịn không được nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Diệp Kính Hy vào đêm mưa hôm đó, tựa như một giấc mơ mờ ảo. Từng phút từng giây cùng người kia một chỗ đều ấm áp đẹp đẽ đến thế. Ngày ngày cùng nhau chạy bộ, cùng nhau mua đồ ăn, về nhà rồi lại cùng nhau làm cơm, tản bộ nói chuyện phiếm, cuộc sống bình thản ấm áp như vậy, hôm nay lại bị chính mình tự tay hủy đi rồi.
Trình Duyệt có chút tự giễu mà cười cười.
Cái loại tính cách quá mức lý trí lãnh tĩnh trong chuyện tình cảm như mình, không biết là tốt hay xấu đây. Ít ra thì, những người có loại tính cách này trong chuyện tình cảm chắc chắn sẽ rất khổ cực.
Sau đó lại mơ mơ hồ hồ nhớ rõ, mình uống rất say, được Giang Tử Đông dìu về ký túc xá. Trở lại ký túc xá rồi thì ngã xuống giường ngủ một giấc ngon lành, trong cơn mơ màng, Trình Duyệt mơ thấy điện thoại di động của mình phát sáng, là tin nhắn của Diệp Kính Hy nói “Chúng ta chia tay đi.” Trình Duyệt liền giương khóe miệng nở nụ cười, thì thào nói, thật tốt quá, anh rốt cuộc cũng buông tay rồi, em đã chờ những lời này của anh, chờ rất vất vả a. Sau này anh ở New York, em ở trong nước, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp nhau, có thể lúc gặp nhau rồi thì cảnh còn nhưng người đã mất. Bất quá, em sẽ chờ anh, mặc kệ là bao lâu em cũng sẽ chờ, bởi vì em, cũng không còn khả năng yêu người khác nữa rồi.
Trình Duyệt ở trong mơ nói rất nhiều rất nhiều, nói đến nỗi cả cổ họng đều đau rát lên, lúc này mới dần dần mệt mỏi mà thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Trình Duyệt bò xuống giường, thấy trên bàn là bữa sáng Giang Tử Đông đã mua sẵn, sữa vẫn còn nóng, bên cạnh còn có chút thuốc giải rượu. Trình Duyệt ăn bữa sáng xong, trong lòng đối với hắn rất cảm kích.
Mãi tới buổi trưa Giang Tử Đông mới trở lại, còn xách về rất nhiều đồ ăn.
Trình Duyệt kinh ngạc hỏi: “Anh làm gì thế?”
Giang Tử Đông nói: “Tôi muốn ăn một bữa cơm cậu làm a, từ sau khi cậu dọn ra, đã lâu không được ăn, thấy nhớ nhớ. Mai mốt tốt nghiệp rồi có thể sẽ không còn cơ hội nữa.”Trình Duyệt nhìn hắn lấy cánh gà với cá tươi ra, cười cười nói: “Tôi cũng muốn xuống bếp một chút, nhưng mà ở trong ký túc xá cũng không thể làm được mấy thứ này.”
“Căn nhà cậu thuê không phải có nhà bếp sao? Hay là cứ tới chỗ đó đi. Hôm nay là sinh nhật tôi, coi như là cậu làm một bữa tiệc lớn tặng tôi đi.”
“Được rồi.” Nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, Trình Duyệt mỉm cười đồng ý.
Năm giờ chiều, hai người cùng nhau tới căn nhà mà Trình Duyệt và Diệp Kính Hy cùng thuê.
Giang Tử Đông đi dạo một vòng quanh nhà, không khỏi khen ngợi: “Cảnh vật quả thật không tồi.” Trình Duyệt nói: “Còn phải nói sao, trước đây là do tôi tìm giúp anh ấy mà. Tiền thuê nhà cũng rất rẻ.” Giang Tử Đông à một tiếng, nói tiếp: “Cậu làm cơm tôi cũng không giúp được, không bằng để tôi tới phòng đọc sách nhìn một chút, khỏi vướng chân vướng tay cậu.” Trình Duyệt cười cười: “Trong phòng đọc sách đa số là sách tiếng Anh Diệp Kính Hy mua, tôi sợ anh đọc không nổi ấy.” Giang Tử Đông nói: “Không sao, tôi tùy tiện coi một chút thôi.”
Trình Duyệt liền dẫn hắn tới phòng đọc sách, sau đó quay trở vào bếp chuẩn bị cơm tối.
Giang Tử Đông mua rất nhiều đồ ăn, phải mất một tiếng mới làm xong hết được, trời cũng đã tối đen. Trình Duyệt bận rộn chạy tới chạy lui, dọn bàn cơm chỉnh tề xong, thấy trong phòng đọc sách vẫn còn sáng đèn, Trình Duyệt liền hướng về phía đó kêu lên: “Giang Tử Đông, cơm nước xong hết rồi, ra ăn thôi.” Trong phòng một lúc lâu vẫn không có ai đáp trả, Trình Duyệt cho rằng hắn mải mê đọc sách nên không nghe được, vì vậy liền đi sang mở cửa gọi hắn.
“Giang…”
Trong phòng lại không có một bóng người.
Trình Duyệt kinh ngạc nhìn trên bàn có một tờ giấy ghi chú chưa ai chạm qua, trong lòng dần dần nổi lên một nỗi bất an kỳ quái.
Đột nhiên ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa, Trình Duyệt cho rằng Giang Tử Đông đã trở về, thở phào một hơi, lau lau tay đi ra mở cửa.
“Giang…”
Thanh âm đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng.
Người đang xuất hiện trước mặt anh, dù Trình Duyệt có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới được.
Trầm mặc kéo dài một lúc lâu, Trình Duyệt mới nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ đi công tác ở bên này, thuận tiện ghé thăm con một chút. Là Tử Đông ra đón mẹ. Diệp Kính Hy ở chung với con đâu? Không có nhà sao?”
Sắc mặt của bà âm trầm đáng sợ, ánh mắt giống như một mũi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cắt vào lòng Trình Duyệt. Trình Duyệt chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể mình như bị đẩy vào trong hầm băng, mạch máu toàn thân như bị đông lại.
— Giang Tử Đông, anh cư nhiên tính kế với tôi?
Nhìn Giang Tử Đông đang đứng bên cạnh mẹ mình, trên gương mặt lạnh lùng của hắn không có bất kỳ một biểu tình nào cả, bình tĩnh đến nỗi làm cho lòng người phải băng giá.Trình Duyệt đột nhiên phát hiện, cái người trước mặt mình đây căn bản không phải là Giang Tử Đông mình đã từng quen biết. Có lẽ nên nói, anh cho tới bây giờ cũng không hiểu hết được Giang Tử Đông. Hoá ra Giang Tử Đông lại là một nhà biên kịch tốt đến như vậy, hắn đã sớm viết ra kịch bản, sau đó âm thầm lặng lẽ đem những người cần phải diễn xuất bỏ vào vở kịch của mình, buồn cười chính là, cho đến bây giờ Trình Duyệt mới biết được, mình bất tri bất giác đã trở thành diễn viên từ khi nào rồi.
Dẫn mình tới quán bar, chuốc cho say khướt, sau đó gửi tin nhắn vào điện thoại mình, rồi lại mua thức ăn về, mang tới nhà mình làm cơm, làm bộ như ở trong phòng đọc sách, trong khi đó thì chạy tới đón mẹ, Diệp Kính Hy có lẽ chốc lát nữa cũng sẽ về tới nhà. Nếu như mình đoán không lầm, tin nhắn mà mẹ và Diệp Kính Hy gửi cho mình, đều bị hắn xóa hết rồi đi.
Giờ thì hay rồi, người nào cũng như nhau a.
Mấy ngày hôm trước mình còn muốn tìm lý do để chia tay Diệp Kính Hy, cũng là hắn ra chủ ý, nói rằng cứ lấy mẹ ra làm cớ là ổn thỏa nhất. Lúc đó Trình Duyệt còn thấy kỳ quái, nếu như Diệp Kính Hy hoài nghi muốn kiểm chứng thì làm sao bây giờ? Hiện tại mới biết, hoá ra tất cả đều là ván cờ mà Giang Tử Đông đã tỉ mỉ bày ra, hắn chưa bao giờ sợ Diệp Kính Hy kiểm chứng cả, bởi vì ngay từ đầu, hắn đã có dự định làm cho cả hai phải mất cả chì lẫn chài rồi.
Đúng là nực cười, hắn tính toán mọi chuyện chuẩn xác như vậy, còn mình thì cứ hệt như một thằng ngốc, tín nhiệm hắn, cảm kích hắn, không chút do dự dẫn hắn về nhà làm cơm, đơn giản là vì bốn năm qua hắn đều đối xử rất tốt với mình, trong lòng mình vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với đối phương.
Kết quả thì sao, mình lại bị người mà mình tín nhiệm nhất đem ra trêu đùa như khỉ vậy.
— Chỉ vì muốn tôi có thể thuận lợi nói chia tay với Diệp Kính Hy, anh cư nhiên đem sự thật nói cho mẹ tôi biết sao? Anh có nghĩ tới nỗi khổ của tôi không? Cha tôi đã mất rồi, anh bảo tôi phải dùng biểu tình gì để đối mặt với mẹ đây?!
Trình Duyệt rất muốn hét lên trước mặt Giang Tử Đông như thế, thậm chí còn muốn tẩn cho hắn một trận. Thế nhưng hôm nay, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẹ, cổ họng anh hầu như khô khốc đến nỗi ngay cả một tiếng cũng không phát ra được.
Hôm nay mới biết, Giang Tử Đông cũng sẽ có thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn như vậy. Trước đây vẫn cho rằng hắn là đại ca luôn sưởi ấm cho mình mỗi khi mình thấy lạnh lẽo nhất, trong lòng cũng đối với hắn vạn phần tôn kính cùng cảm tạ. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng, cũng chính là hắn, vào cái lúc mình đang ở giữa trời băng đất tuyết thống khổ giãy dụa, hắt vào đầu mình một gáo nước lạnh.
Gáo nước lạnh đó, khiến cho toàn thân Trình Duyệt lạnh tới thấu xương.
Ba người cùng nhau ngồi trong phòng khách, ghế ngồi còn chưa ấm, đã nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
Quả nhiên, Diệp Kính Hy theo đúng hạn đã trở về, thời gian chuyến bay đều đã được Giang Tử Đông đoán chắc cả rồi.
Trình Duyệt muốn cười, lại phát hiện cơ thịt nơi khóe miệng cứng ngắc, muốn làm ra một biểu tình thôi cũng không làm được nữa.Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, ở trước cửa phòng khách ngừng lại, “Phịch” một tiếng, là thanh âm va li rơi xuống nền đất vang lên. Thanh âm ấy đồng thời cũng nện vào trong lòng Trình Duyệt.
Trình Duyệt biết, thứ gì đó nằm ở sâu tận đáy lòng, rốt cuộc cũng đã bị đập nát hoàn toàn rồi.
Chuyện kế tiếp, cứ thế mà dựa theo kịch bản của Giang Tử Đông mà tiến triển.
Diệp Kính Hy vừa xuống máy bay, tuy toàn thân đều đã rất mệt mỏi nhưng vẫn duy trì bình tĩnh lễ phép nói chuyện với mẹ Trình Duyệt.
Anh nói với mẹ Trình rất nhiều điều. Kể về chuyện anh làm sao quen được Trình Duyệt, dự định tương lai sau này sẽ thế nào, còn có cả phần cảm tình sâu đậm anh dành cho Trình Duyệt nữa.
Mẹ của Trình Duyệt lại vẫn như cũ trầm mặc không nói lời nào, đến cuối cùng, anh thậm chí còn quỳ xuống, chân thành mà khẩn cầu mẹ Trình tha thứ cho anh, xin bà có thể để cho cả hai ở cùng một chỗ.
Một cái quỳ ấy, Trình Duyệt vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Con người kiêu ngạo như thế, chỉ vì để khẳng định tình cảm của hai người mà sẵn sàng quỳ xuống trước mặt trưởng bối.
— Trên đời này, còn ai có thể yêu mình như vậy chứ?
Thế mà chính mình lại muốn đẩy người kia ra, một lần rồi lại thêm một lần.
Trình Duyệt nắm chặt hai tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn Diệp Kính Hy như vậy nữa, cũng không muốn để anh thấy giọt nước mắt cố nén trong mắt mình. Trình Duyệt biết, từng câu từng chữ mình sắp nói ra đây, sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào đáy lòng người nọ, từng câu từng chữ, giống như là một cái tát vang dội đánh vào mặt Diệp Kính Hy đang quỳ trên mặt đất kia vậy.
Thế nhưng mà Trình Duyệt không thể không nói, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng duy nhất của anh.
Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt như thế này, chính mình cư nhiên còn có thể bình tĩnh đến thế.
“Mẹ, để con nói chuyện riêng với cậu ấy. Con sẽ cùng cậu ấy chia tay.”
Trình Duyệt nói một cách máy móc, sau khi nói xong liền nghe được thanh âm thở phào nhẹ nhõm của mẹ mình, mà biểu tình trên mặt bà cũng đã dịu đi.
Trái tim bỗng nhiên co rút lại.
Như là bị một đôi tay vô hình hung hăng bóp chặt lấy vậy.
Cửa phòng ngủ được đóng lại, Trình Duyệt đứng đối mặt với Diệp Kính Hy, chỉ cách một khoảng ngắn.
Trong phòng an tĩnh tựa như một phần mộ.
Một lúc lâu sau, Trình Duyệt mới sắp xếp lại lời kịch của mình, bình tĩnh nói: “Diệp Kính Hy, tình cảm của hai thằng con trai vốn không có khả năng lâu dài được, tôi tin tưởng lời hứa của anh, thế nhưng tôi vẫn không tin chính mình. Ở bên anh cả đời… Thật lòng mà nói, tôi không làm được.”
Trình Duyệt thấy sắc mặt Diệp Kính Hy trở nên âm trầm, vì vậy dời mắt đi chỗ khác, tiếp tục bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay tôi cũng đã suy nghĩ tỉnh táo rồi, tôi tuy rằng thích anh, thế nhưng cũng không thích đến nỗi phải thay đổi cuộc sống của mình. Tôi là đàn ông con trai, sau này cũng phải cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống của người bình thường. So với làm đồng tính luyến ái bị mọi người kỳ thị, tôi thích có một gia đình, một người vợ, một người phụ nữ của riêng mình hơn.”“Cha đã mất, mẹ và em trai là người mà tôi thân thiết nhất trên đời, tôi không thể vì anh mà dứt bỏ người thân của mình được. Tôi đã quyết định sẽ cùng mẹ quay về phía nam làm việc, chờ tới tuổi thích hợp rồi, sẽ tìm một cô gái mình thích để kết hôn.”
“Đoạn tình cảm này với anh, cứ coi như là do còn trẻ mà nhất thời rung động đi.”
“Xin lỗi.”
Diệp Kính Hy vẫn trầm mặc nghe Trình Duyệt nói, ánh mắt thâm trầm của anh nhìn chăm chăm vào Trình Duyệt, như là không muốn buông tha bất kỳ biểu tình gì trên mặt của đối phương.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới bình tĩnh nói: “Nhất thời rung động?”
Anh nắm chặt hai tay, ngữ khí cũng trở nên nghiêm nghị hơn, hai mắt dần dần nhuộm đỏ, “Trình Duyệt, từ ngày em nói muốn chia tay với anh tới nay, anh đã mấy ngày không ngủ rồi. Suốt đêm từ New York gấp rút trở về, anh là muốn cùng em đối mặt với khó khăn mà giải quyết vấn đề! Không phải tới nghe em nói những lời nhảm nhí này đâu!”
“Hiện giờ ở trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, mẹ em không có ở đây, em nói thật với anh đi, Trình Duyệt, em rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Đừng cô phụ tín nhiệm của anh đối với em, được không?”
“Trình Duyệt, nhà của anh hiện giờ rất phức tạp, thế nhưng anh vẫn không buông lơi tình cảm của chúng mình, anh nỗ lực lâu như vậy, thật không hy vọng em là người đầu tiên bỏ cuộc, em hiểu không?” Nói xong, hai tay nhẹ nhàng đặt trên vai Trình Duyệt, “Dù có khổ cực thế nào đi nữa, chúng ta cùng nhau vượt qua, được không? Anh rất cần sự cổ vũ của em, Trình Duyệt, đừng buông tay có được không?”
Thanh âm của anh, rất dịu dàng… Gần như là khẩn cầu.
Trình Duyệt nhẹ nhàng cười cười, quay đầu đi chỗ khác: “Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi. Cũng không thể chỉ vì anh mà cả đời làm đồng tính được.”
Hai tay Diệp Kính Hy rõ ràng run lên một chút, Trình Duyệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra, sau đó, chậm rãi chậm rãi, tháo chiếc nhẫn trên ngón út của mình xuống.
Chiếc nhẫn đuôi kia cũng thật khớp, giống như là đặc biệt vì Trình Duyệt mà chế tạo vậy, mang vào lâu như thế, bây giờ tháo ra lại cắt qua da ngón út, đau đớn như xát muối.
“Ở bên anh quả thật rất cực khổ, tôi cũng sắp chống đỡ không nổi rồi. Nhẫn này trả lại cho anh.”
“Xin lỗi.”
Trình Duyệt đem nhẫn nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Diệp Kính Hy.
Trong nháy mắt đó, anh thấy trong cặp mắt đen láy của đối phương dần dần hiện lên một tia bi thương nồng đậm không cách nào phân tán được. Anh còn nhớ rõ mình đã từng thấy qua biểu tình như vậy rồi, chính là vào buổi tối khi em trai của Diệp Kính Hy gặp chuyện không may, đêm hôm đó trời đổ mưa rất lớn, Diệp Kính Hy một mình một người đứng ngoài ban công, trên mặt cũng là biểu tình thống khổ như vậy.
Mà Diệp Kính Hy lúc này, trong mắt ngoại trừ thống khổ ra, còn mang theo một tia tuyệt vọng khiến lòng người phải tan vỡ.Giống như là trụ cột tinh thần chống đỡ thân thể đột nhiên bị rút đi mất, như là một công trình hoàn hảo trong lòng đang dần dần sập đổ, Diệp Kính Hy chán nản cúi đầu, tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp rốt cuộc cũng vì quá mệt mỏi mà cong xuống.
“Tương lai kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thường, em thật sự quyết định như vậy… Đúng không?”
Diệp Kính Hy thấp giọng hỏi, thanh âm khàn khàn khiến người ta không đành lòng nghe nữa, chiếc nhẫn trong tay lóe lên thứ ánh sáng chói mắt, mà dòng chữ love you forever trên mặt kia cũng dần trở nên mông lung.
“Đúng vậy.” Trình Duyệt ra sức hạ quyết tâm, dứt khoát trả lời.
Diệp Kính Hy trầm mặc một lúc lâu, mới dùng thanh âm cực kỳ nhỏ nhẹ, mệt mỏi nói —
“Được… Anh… Để em đi.”
“Thế nhưng… Trình Duyệt, anh muốn… Cho em biết rằng, anh ở bên em, không phải là vì tuổi trẻ nhất thời rung động.”
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng nâng mặt Trình Duyệt lên, cẩn cẩn thận thận, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút run rẩy.
Anh nhìn vào hai mắt Trình Duyệt, thật lòng nói —
“Anh yêu em.”
Nhiệt độ trên môi vẫn ấm áp như trong trí nhớ của mình, chỉ là do Diệp Kính Hy mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, cánh môi khô ráp, đôi môi cọ xát với nhau thậm chí còn khiến Trình Duyệt cảm thấy có chút đau đớn.
Trình Duyệt nhắm mắt lại, dịu ngoan thừa thụ nụ hôn cuối cùng này.
Đầu lưỡi của đối phương hơi mở khớp hàm, nhẹ nhàng lướt qua kẽ răng, tham nhập vào khoang miệng, thong thả chuyển động, chậm rãi mút vào, như là tràn ngập biết bao luyến tiếc, lưu luyến không rời, động tác dịu dàng đến nỗi khiến cho lòng người đau nhói.
Bên môi cảm nhận được mùi vị đắng chát, là… Nước mắt của anh sao?
Một nụ hôn này kéo dài thật lâu, cuối cùng, Diệp Kính Hy mới buông Trình Duyệt ra, hơi khép mắt lại, bình tĩnh nói.
“Em đi đi.”
Trình Duyệt bình thản bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt chậm rãi đảo qua bữa cơm phong phú trên bàn. Cá hấp tương, cánh gà kho, chính mình tự tay làm ra mấy món này, để ở đó giống như là đang cười vào mặt mình vậy, một đũa cũng chưa có ai động qua, bây giờ cũng đã nguội lạnh rồi.
Trình Duyệt cười cười nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Trình Duyệt và mẹ mình, còn có Giang Tử Đông, cùng nhau rời khỏi căn nhà ấy.
Anh biết Diệp Kính Hy vẫn còn đang ở phía sau nhìn anh, cho nên mỗi một bước chân, anh đều đi rất vững vàng, mạnh mẽ chống đỡ thân mình, không cho bất kỳ ai nhận ra chút khác thường nào cả.
Tia sáng ấm áp phía sau càng ngày càng mờ ảo, mà ánh mắt của người kia cũng càng ngày càng xa, cuối cùng, khoảng cách của hai người họ cũng đã bị bóng đêm dày đặc khi ấy chậm rãi chia cắt.
Đêm hôm đó đột nhiên đổ một trận mưa to, trận mưa cuối cùng của mùa thu này lại cực kỳ rét lạnh, Trình Duyệt vẫn không ngủ được, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhịn không được mà ra ngoài ban công đứng ngẩn người.
Gió đêm thổi mưa hắt vào trên mặt, toàn thân đều lạnh lẽo.
Hai người họ gặp nhau vào một đêm trời đổ mưa to, mà hôm nay chia xa nhau cũng vào một đêm mưa như thế, giống như là một dấu chấm tròn hoàn mỹ vẽ trên bức tranh tình cảm của bọn họ vậy. Cẩn thận nghĩ lại, hai người ở bên nhau đã gần một năm rồi, mà cái phần khắc cốt ghi tâm ấy lại khiến cho đôi bên suốt đời khó có thể quên được.
Trời vừa hừng đông, điện thoại di động của Trình Duyệt đột nhiên vang lên, là tin nhắn đến từ Diệp Kính Hy, chỉ có ba chữ.
“Anh đi đây.”
Trình Duyệt kinh ngạc nhìn ba chữ đó.
Anh đi rồi, làm sao bây giờ, hiện tại đã bắt đầu thấy nhớ anh, cuộc sống sau này mình làm sao tiếp tục chống đỡ đây? Không biết còn có thể gặp anh lần nữa hay không, không biết lần sau gặp lại hai người trông như thế nào, khi đó, còn có thể yêu nhau nữa không? Mình đã thương tổn anh như thế, anh có thể tha thứ cho mình không? Mang theo hy vọng xa vời mà đợi chờ như thế, làm sao có thể chịu đựng tiếp đây? Có thể chịu đựng bao lâu đây?
Trình Duyệt suy nghĩ lâu thật lâu, vẫn không nghĩ ra đáp án cho bản thân mình. Chuyện sau này cũng không ai dự liệu được, chỉ là Trình Duyệt biết, cả đời này của mình, về phần tình cảm xem như đã thất bại, hoàn toàn chấm hết rồi.
Trình Duyệt cười cười, nhắn lại cho anh một tin.
“Chúc anh hạnh phúc.”
Sau đó lại nắm chặt điện thoại di động chờ hồi âm.
Đáng tiếc, mãi đến khi điện thoại trong tay nóng lên, mãi đến khi trời đã tạnh mưa rồi, ở phía đông dần dần lộ ra ánh rạng đông màu bạc, Trình Duyệt vẫn không nhận được hồi âm nào từ Diệp Kính Hy cả.
***
Suy nghĩ của tác giả: Phần hồi ức cuối cùng cũng viết xong. Giang Tử Đông quả thật rất đáng ăn đá, bất quá tình tiết cũng không ngoài dự đoán của mọi người a… Hãi thật…
—
Đêm hôm đó, Giang Tử Đông đưa Trình Duyệt tới một quán bar gần trường học, nói là dẫn anh đi mở mang tầm mắt một chút. Kỳ thực Trình Duyệt rất rõ ràng, hắn chỉ lấy cái này làm cớ, muốn cho mình xả ra bớt tình tự áp lực mà thôi. Mỗi khi tâm tình không tốt, cũng nên đi ra ngoài tìm cách gì đó để xả ra hết thì mới thoải mái được.
Đó là lần đầu tiên Trình Duyệt tới quán bar, mọi người đều điên cuồng múa may dưới ánh đèn rực rỡ, bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Trình Duyệt rất không quen với bầu không khí ồn ào nhốn nháo này, chỉ cúi đầu ngồi trong góc uống rượu với Giang Tử Đông.
Một ly rồi một ly cứ thế tiến vào trong bụng, trong đầu chợt thoáng qua bốn năm Trình Duyệt học đại học. Cảnh tượng năm nhất năm ấy cùng Giang Tử Đông gặp mặt, còn có cả cảnh tượng bốn người ở trong ký túc xá ăn lẩu chơi mạt chược, những chuyện cũ này rõ ràng ở ngay trước mắt, tới lúc xa nhau rồi thì cái hồi ức ngây ngô tốt đẹp trong trí nhớ ấy lại càng khiến cho người ta hoài niệm hơn.
Về sau, càng uống lại càng nhịn không được nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Diệp Kính Hy vào đêm mưa hôm đó, tựa như một giấc mơ mờ ảo. Từng phút từng giây cùng người kia một chỗ đều ấm áp đẹp đẽ đến thế. Ngày ngày cùng nhau chạy bộ, cùng nhau mua đồ ăn, về nhà rồi lại cùng nhau làm cơm, tản bộ nói chuyện phiếm, cuộc sống bình thản ấm áp như vậy, hôm nay lại bị chính mình tự tay hủy đi rồi.
Trình Duyệt có chút tự giễu mà cười cười.
Cái loại tính cách quá mức lý trí lãnh tĩnh trong chuyện tình cảm như mình, không biết là tốt hay xấu đây. Ít ra thì, những người có loại tính cách này trong chuyện tình cảm chắc chắn sẽ rất khổ cực.
Sau đó lại mơ mơ hồ hồ nhớ rõ, mình uống rất say, được Giang Tử Đông dìu về ký túc xá. Trở lại ký túc xá rồi thì ngã xuống giường ngủ một giấc ngon lành, trong cơn mơ màng, Trình Duyệt mơ thấy điện thoại di động của mình phát sáng, là tin nhắn của Diệp Kính Hy nói “Chúng ta chia tay đi.” Trình Duyệt liền giương khóe miệng nở nụ cười, thì thào nói, thật tốt quá, anh rốt cuộc cũng buông tay rồi, em đã chờ những lời này của anh, chờ rất vất vả a. Sau này anh ở New York, em ở trong nước, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp nhau, có thể lúc gặp nhau rồi thì cảnh còn nhưng người đã mất. Bất quá, em sẽ chờ anh, mặc kệ là bao lâu em cũng sẽ chờ, bởi vì em, cũng không còn khả năng yêu người khác nữa rồi.
Trình Duyệt ở trong mơ nói rất nhiều rất nhiều, nói đến nỗi cả cổ họng đều đau rát lên, lúc này mới dần dần mệt mỏi mà thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Trình Duyệt bò xuống giường, thấy trên bàn là bữa sáng Giang Tử Đông đã mua sẵn, sữa vẫn còn nóng, bên cạnh còn có chút thuốc giải rượu. Trình Duyệt ăn bữa sáng xong, trong lòng đối với hắn rất cảm kích.
Mãi tới buổi trưa Giang Tử Đông mới trở lại, còn xách về rất nhiều đồ ăn.
Trình Duyệt kinh ngạc hỏi: “Anh làm gì thế?”
Giang Tử Đông nói: “Tôi muốn ăn một bữa cơm cậu làm a, từ sau khi cậu dọn ra, đã lâu không được ăn, thấy nhớ nhớ. Mai mốt tốt nghiệp rồi có thể sẽ không còn cơ hội nữa.”Trình Duyệt nhìn hắn lấy cánh gà với cá tươi ra, cười cười nói: “Tôi cũng muốn xuống bếp một chút, nhưng mà ở trong ký túc xá cũng không thể làm được mấy thứ này.”
“Căn nhà cậu thuê không phải có nhà bếp sao? Hay là cứ tới chỗ đó đi. Hôm nay là sinh nhật tôi, coi như là cậu làm một bữa tiệc lớn tặng tôi đi.”
“Được rồi.” Nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, Trình Duyệt mỉm cười đồng ý.
Năm giờ chiều, hai người cùng nhau tới căn nhà mà Trình Duyệt và Diệp Kính Hy cùng thuê.
Giang Tử Đông đi dạo một vòng quanh nhà, không khỏi khen ngợi: “Cảnh vật quả thật không tồi.” Trình Duyệt nói: “Còn phải nói sao, trước đây là do tôi tìm giúp anh ấy mà. Tiền thuê nhà cũng rất rẻ.” Giang Tử Đông à một tiếng, nói tiếp: “Cậu làm cơm tôi cũng không giúp được, không bằng để tôi tới phòng đọc sách nhìn một chút, khỏi vướng chân vướng tay cậu.” Trình Duyệt cười cười: “Trong phòng đọc sách đa số là sách tiếng Anh Diệp Kính Hy mua, tôi sợ anh đọc không nổi ấy.” Giang Tử Đông nói: “Không sao, tôi tùy tiện coi một chút thôi.”
Trình Duyệt liền dẫn hắn tới phòng đọc sách, sau đó quay trở vào bếp chuẩn bị cơm tối.
Giang Tử Đông mua rất nhiều đồ ăn, phải mất một tiếng mới làm xong hết được, trời cũng đã tối đen. Trình Duyệt bận rộn chạy tới chạy lui, dọn bàn cơm chỉnh tề xong, thấy trong phòng đọc sách vẫn còn sáng đèn, Trình Duyệt liền hướng về phía đó kêu lên: “Giang Tử Đông, cơm nước xong hết rồi, ra ăn thôi.” Trong phòng một lúc lâu vẫn không có ai đáp trả, Trình Duyệt cho rằng hắn mải mê đọc sách nên không nghe được, vì vậy liền đi sang mở cửa gọi hắn.
“Giang…”
Trong phòng lại không có một bóng người.
Trình Duyệt kinh ngạc nhìn trên bàn có một tờ giấy ghi chú chưa ai chạm qua, trong lòng dần dần nổi lên một nỗi bất an kỳ quái.
Đột nhiên ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa, Trình Duyệt cho rằng Giang Tử Đông đã trở về, thở phào một hơi, lau lau tay đi ra mở cửa.
“Giang…”
Thanh âm đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng.
Người đang xuất hiện trước mặt anh, dù Trình Duyệt có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới được.
Trầm mặc kéo dài một lúc lâu, Trình Duyệt mới nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ đi công tác ở bên này, thuận tiện ghé thăm con một chút. Là Tử Đông ra đón mẹ. Diệp Kính Hy ở chung với con đâu? Không có nhà sao?”
Sắc mặt của bà âm trầm đáng sợ, ánh mắt giống như một mũi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cắt vào lòng Trình Duyệt. Trình Duyệt chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể mình như bị đẩy vào trong hầm băng, mạch máu toàn thân như bị đông lại.
— Giang Tử Đông, anh cư nhiên tính kế với tôi?
Nhìn Giang Tử Đông đang đứng bên cạnh mẹ mình, trên gương mặt lạnh lùng của hắn không có bất kỳ một biểu tình nào cả, bình tĩnh đến nỗi làm cho lòng người phải băng giá.Trình Duyệt đột nhiên phát hiện, cái người trước mặt mình đây căn bản không phải là Giang Tử Đông mình đã từng quen biết. Có lẽ nên nói, anh cho tới bây giờ cũng không hiểu hết được Giang Tử Đông. Hoá ra Giang Tử Đông lại là một nhà biên kịch tốt đến như vậy, hắn đã sớm viết ra kịch bản, sau đó âm thầm lặng lẽ đem những người cần phải diễn xuất bỏ vào vở kịch của mình, buồn cười chính là, cho đến bây giờ Trình Duyệt mới biết được, mình bất tri bất giác đã trở thành diễn viên từ khi nào rồi.
Dẫn mình tới quán bar, chuốc cho say khướt, sau đó gửi tin nhắn vào điện thoại mình, rồi lại mua thức ăn về, mang tới nhà mình làm cơm, làm bộ như ở trong phòng đọc sách, trong khi đó thì chạy tới đón mẹ, Diệp Kính Hy có lẽ chốc lát nữa cũng sẽ về tới nhà. Nếu như mình đoán không lầm, tin nhắn mà mẹ và Diệp Kính Hy gửi cho mình, đều bị hắn xóa hết rồi đi.
Giờ thì hay rồi, người nào cũng như nhau a.
Mấy ngày hôm trước mình còn muốn tìm lý do để chia tay Diệp Kính Hy, cũng là hắn ra chủ ý, nói rằng cứ lấy mẹ ra làm cớ là ổn thỏa nhất. Lúc đó Trình Duyệt còn thấy kỳ quái, nếu như Diệp Kính Hy hoài nghi muốn kiểm chứng thì làm sao bây giờ? Hiện tại mới biết, hoá ra tất cả đều là ván cờ mà Giang Tử Đông đã tỉ mỉ bày ra, hắn chưa bao giờ sợ Diệp Kính Hy kiểm chứng cả, bởi vì ngay từ đầu, hắn đã có dự định làm cho cả hai phải mất cả chì lẫn chài rồi.
Đúng là nực cười, hắn tính toán mọi chuyện chuẩn xác như vậy, còn mình thì cứ hệt như một thằng ngốc, tín nhiệm hắn, cảm kích hắn, không chút do dự dẫn hắn về nhà làm cơm, đơn giản là vì bốn năm qua hắn đều đối xử rất tốt với mình, trong lòng mình vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với đối phương.
Kết quả thì sao, mình lại bị người mà mình tín nhiệm nhất đem ra trêu đùa như khỉ vậy.
— Chỉ vì muốn tôi có thể thuận lợi nói chia tay với Diệp Kính Hy, anh cư nhiên đem sự thật nói cho mẹ tôi biết sao? Anh có nghĩ tới nỗi khổ của tôi không? Cha tôi đã mất rồi, anh bảo tôi phải dùng biểu tình gì để đối mặt với mẹ đây?!
Trình Duyệt rất muốn hét lên trước mặt Giang Tử Đông như thế, thậm chí còn muốn tẩn cho hắn một trận. Thế nhưng hôm nay, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẹ, cổ họng anh hầu như khô khốc đến nỗi ngay cả một tiếng cũng không phát ra được.
Hôm nay mới biết, Giang Tử Đông cũng sẽ có thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn như vậy. Trước đây vẫn cho rằng hắn là đại ca luôn sưởi ấm cho mình mỗi khi mình thấy lạnh lẽo nhất, trong lòng cũng đối với hắn vạn phần tôn kính cùng cảm tạ. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng, cũng chính là hắn, vào cái lúc mình đang ở giữa trời băng đất tuyết thống khổ giãy dụa, hắt vào đầu mình một gáo nước lạnh.
Gáo nước lạnh đó, khiến cho toàn thân Trình Duyệt lạnh tới thấu xương.
Ba người cùng nhau ngồi trong phòng khách, ghế ngồi còn chưa ấm, đã nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
Quả nhiên, Diệp Kính Hy theo đúng hạn đã trở về, thời gian chuyến bay đều đã được Giang Tử Đông đoán chắc cả rồi.
Trình Duyệt muốn cười, lại phát hiện cơ thịt nơi khóe miệng cứng ngắc, muốn làm ra một biểu tình thôi cũng không làm được nữa.Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, ở trước cửa phòng khách ngừng lại, “Phịch” một tiếng, là thanh âm va li rơi xuống nền đất vang lên. Thanh âm ấy đồng thời cũng nện vào trong lòng Trình Duyệt.
Trình Duyệt biết, thứ gì đó nằm ở sâu tận đáy lòng, rốt cuộc cũng đã bị đập nát hoàn toàn rồi.
Chuyện kế tiếp, cứ thế mà dựa theo kịch bản của Giang Tử Đông mà tiến triển.
Diệp Kính Hy vừa xuống máy bay, tuy toàn thân đều đã rất mệt mỏi nhưng vẫn duy trì bình tĩnh lễ phép nói chuyện với mẹ Trình Duyệt.
Anh nói với mẹ Trình rất nhiều điều. Kể về chuyện anh làm sao quen được Trình Duyệt, dự định tương lai sau này sẽ thế nào, còn có cả phần cảm tình sâu đậm anh dành cho Trình Duyệt nữa.
Mẹ của Trình Duyệt lại vẫn như cũ trầm mặc không nói lời nào, đến cuối cùng, anh thậm chí còn quỳ xuống, chân thành mà khẩn cầu mẹ Trình tha thứ cho anh, xin bà có thể để cho cả hai ở cùng một chỗ.
Một cái quỳ ấy, Trình Duyệt vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Con người kiêu ngạo như thế, chỉ vì để khẳng định tình cảm của hai người mà sẵn sàng quỳ xuống trước mặt trưởng bối.
— Trên đời này, còn ai có thể yêu mình như vậy chứ?
Thế mà chính mình lại muốn đẩy người kia ra, một lần rồi lại thêm một lần.
Trình Duyệt nắm chặt hai tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn Diệp Kính Hy như vậy nữa, cũng không muốn để anh thấy giọt nước mắt cố nén trong mắt mình. Trình Duyệt biết, từng câu từng chữ mình sắp nói ra đây, sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào đáy lòng người nọ, từng câu từng chữ, giống như là một cái tát vang dội đánh vào mặt Diệp Kính Hy đang quỳ trên mặt đất kia vậy.
Thế nhưng mà Trình Duyệt không thể không nói, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng duy nhất của anh.
Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt như thế này, chính mình cư nhiên còn có thể bình tĩnh đến thế.
“Mẹ, để con nói chuyện riêng với cậu ấy. Con sẽ cùng cậu ấy chia tay.”
Trình Duyệt nói một cách máy móc, sau khi nói xong liền nghe được thanh âm thở phào nhẹ nhõm của mẹ mình, mà biểu tình trên mặt bà cũng đã dịu đi.
Trái tim bỗng nhiên co rút lại.
Như là bị một đôi tay vô hình hung hăng bóp chặt lấy vậy.
Cửa phòng ngủ được đóng lại, Trình Duyệt đứng đối mặt với Diệp Kính Hy, chỉ cách một khoảng ngắn.
Trong phòng an tĩnh tựa như một phần mộ.
Một lúc lâu sau, Trình Duyệt mới sắp xếp lại lời kịch của mình, bình tĩnh nói: “Diệp Kính Hy, tình cảm của hai thằng con trai vốn không có khả năng lâu dài được, tôi tin tưởng lời hứa của anh, thế nhưng tôi vẫn không tin chính mình. Ở bên anh cả đời… Thật lòng mà nói, tôi không làm được.”
Trình Duyệt thấy sắc mặt Diệp Kính Hy trở nên âm trầm, vì vậy dời mắt đi chỗ khác, tiếp tục bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay tôi cũng đã suy nghĩ tỉnh táo rồi, tôi tuy rằng thích anh, thế nhưng cũng không thích đến nỗi phải thay đổi cuộc sống của mình. Tôi là đàn ông con trai, sau này cũng phải cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống của người bình thường. So với làm đồng tính luyến ái bị mọi người kỳ thị, tôi thích có một gia đình, một người vợ, một người phụ nữ của riêng mình hơn.”“Cha đã mất, mẹ và em trai là người mà tôi thân thiết nhất trên đời, tôi không thể vì anh mà dứt bỏ người thân của mình được. Tôi đã quyết định sẽ cùng mẹ quay về phía nam làm việc, chờ tới tuổi thích hợp rồi, sẽ tìm một cô gái mình thích để kết hôn.”
“Đoạn tình cảm này với anh, cứ coi như là do còn trẻ mà nhất thời rung động đi.”
“Xin lỗi.”
Diệp Kính Hy vẫn trầm mặc nghe Trình Duyệt nói, ánh mắt thâm trầm của anh nhìn chăm chăm vào Trình Duyệt, như là không muốn buông tha bất kỳ biểu tình gì trên mặt của đối phương.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới bình tĩnh nói: “Nhất thời rung động?”
Anh nắm chặt hai tay, ngữ khí cũng trở nên nghiêm nghị hơn, hai mắt dần dần nhuộm đỏ, “Trình Duyệt, từ ngày em nói muốn chia tay với anh tới nay, anh đã mấy ngày không ngủ rồi. Suốt đêm từ New York gấp rút trở về, anh là muốn cùng em đối mặt với khó khăn mà giải quyết vấn đề! Không phải tới nghe em nói những lời nhảm nhí này đâu!”
“Hiện giờ ở trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, mẹ em không có ở đây, em nói thật với anh đi, Trình Duyệt, em rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Đừng cô phụ tín nhiệm của anh đối với em, được không?”
“Trình Duyệt, nhà của anh hiện giờ rất phức tạp, thế nhưng anh vẫn không buông lơi tình cảm của chúng mình, anh nỗ lực lâu như vậy, thật không hy vọng em là người đầu tiên bỏ cuộc, em hiểu không?” Nói xong, hai tay nhẹ nhàng đặt trên vai Trình Duyệt, “Dù có khổ cực thế nào đi nữa, chúng ta cùng nhau vượt qua, được không? Anh rất cần sự cổ vũ của em, Trình Duyệt, đừng buông tay có được không?”
Thanh âm của anh, rất dịu dàng… Gần như là khẩn cầu.
Trình Duyệt nhẹ nhàng cười cười, quay đầu đi chỗ khác: “Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi. Cũng không thể chỉ vì anh mà cả đời làm đồng tính được.”
Hai tay Diệp Kính Hy rõ ràng run lên một chút, Trình Duyệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra, sau đó, chậm rãi chậm rãi, tháo chiếc nhẫn trên ngón út của mình xuống.
Chiếc nhẫn đuôi kia cũng thật khớp, giống như là đặc biệt vì Trình Duyệt mà chế tạo vậy, mang vào lâu như thế, bây giờ tháo ra lại cắt qua da ngón út, đau đớn như xát muối.
“Ở bên anh quả thật rất cực khổ, tôi cũng sắp chống đỡ không nổi rồi. Nhẫn này trả lại cho anh.”
“Xin lỗi.”
Trình Duyệt đem nhẫn nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Diệp Kính Hy.
Trong nháy mắt đó, anh thấy trong cặp mắt đen láy của đối phương dần dần hiện lên một tia bi thương nồng đậm không cách nào phân tán được. Anh còn nhớ rõ mình đã từng thấy qua biểu tình như vậy rồi, chính là vào buổi tối khi em trai của Diệp Kính Hy gặp chuyện không may, đêm hôm đó trời đổ mưa rất lớn, Diệp Kính Hy một mình một người đứng ngoài ban công, trên mặt cũng là biểu tình thống khổ như vậy.
Mà Diệp Kính Hy lúc này, trong mắt ngoại trừ thống khổ ra, còn mang theo một tia tuyệt vọng khiến lòng người phải tan vỡ.Giống như là trụ cột tinh thần chống đỡ thân thể đột nhiên bị rút đi mất, như là một công trình hoàn hảo trong lòng đang dần dần sập đổ, Diệp Kính Hy chán nản cúi đầu, tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp rốt cuộc cũng vì quá mệt mỏi mà cong xuống.
“Tương lai kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thường, em thật sự quyết định như vậy… Đúng không?”
Diệp Kính Hy thấp giọng hỏi, thanh âm khàn khàn khiến người ta không đành lòng nghe nữa, chiếc nhẫn trong tay lóe lên thứ ánh sáng chói mắt, mà dòng chữ love you forever trên mặt kia cũng dần trở nên mông lung.
“Đúng vậy.” Trình Duyệt ra sức hạ quyết tâm, dứt khoát trả lời.
Diệp Kính Hy trầm mặc một lúc lâu, mới dùng thanh âm cực kỳ nhỏ nhẹ, mệt mỏi nói —
“Được… Anh… Để em đi.”
“Thế nhưng… Trình Duyệt, anh muốn… Cho em biết rằng, anh ở bên em, không phải là vì tuổi trẻ nhất thời rung động.”
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng nâng mặt Trình Duyệt lên, cẩn cẩn thận thận, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút run rẩy.
Anh nhìn vào hai mắt Trình Duyệt, thật lòng nói —
“Anh yêu em.”
Nhiệt độ trên môi vẫn ấm áp như trong trí nhớ của mình, chỉ là do Diệp Kính Hy mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, cánh môi khô ráp, đôi môi cọ xát với nhau thậm chí còn khiến Trình Duyệt cảm thấy có chút đau đớn.
Trình Duyệt nhắm mắt lại, dịu ngoan thừa thụ nụ hôn cuối cùng này.
Đầu lưỡi của đối phương hơi mở khớp hàm, nhẹ nhàng lướt qua kẽ răng, tham nhập vào khoang miệng, thong thả chuyển động, chậm rãi mút vào, như là tràn ngập biết bao luyến tiếc, lưu luyến không rời, động tác dịu dàng đến nỗi khiến cho lòng người đau nhói.
Bên môi cảm nhận được mùi vị đắng chát, là… Nước mắt của anh sao?
Một nụ hôn này kéo dài thật lâu, cuối cùng, Diệp Kính Hy mới buông Trình Duyệt ra, hơi khép mắt lại, bình tĩnh nói.
“Em đi đi.”
Trình Duyệt bình thản bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt chậm rãi đảo qua bữa cơm phong phú trên bàn. Cá hấp tương, cánh gà kho, chính mình tự tay làm ra mấy món này, để ở đó giống như là đang cười vào mặt mình vậy, một đũa cũng chưa có ai động qua, bây giờ cũng đã nguội lạnh rồi.
Trình Duyệt cười cười nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Trình Duyệt và mẹ mình, còn có Giang Tử Đông, cùng nhau rời khỏi căn nhà ấy.
Anh biết Diệp Kính Hy vẫn còn đang ở phía sau nhìn anh, cho nên mỗi một bước chân, anh đều đi rất vững vàng, mạnh mẽ chống đỡ thân mình, không cho bất kỳ ai nhận ra chút khác thường nào cả.
Tia sáng ấm áp phía sau càng ngày càng mờ ảo, mà ánh mắt của người kia cũng càng ngày càng xa, cuối cùng, khoảng cách của hai người họ cũng đã bị bóng đêm dày đặc khi ấy chậm rãi chia cắt.
Đêm hôm đó đột nhiên đổ một trận mưa to, trận mưa cuối cùng của mùa thu này lại cực kỳ rét lạnh, Trình Duyệt vẫn không ngủ được, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhịn không được mà ra ngoài ban công đứng ngẩn người.
Gió đêm thổi mưa hắt vào trên mặt, toàn thân đều lạnh lẽo.
Hai người họ gặp nhau vào một đêm trời đổ mưa to, mà hôm nay chia xa nhau cũng vào một đêm mưa như thế, giống như là một dấu chấm tròn hoàn mỹ vẽ trên bức tranh tình cảm của bọn họ vậy. Cẩn thận nghĩ lại, hai người ở bên nhau đã gần một năm rồi, mà cái phần khắc cốt ghi tâm ấy lại khiến cho đôi bên suốt đời khó có thể quên được.
Trời vừa hừng đông, điện thoại di động của Trình Duyệt đột nhiên vang lên, là tin nhắn đến từ Diệp Kính Hy, chỉ có ba chữ.
“Anh đi đây.”
Trình Duyệt kinh ngạc nhìn ba chữ đó.
Anh đi rồi, làm sao bây giờ, hiện tại đã bắt đầu thấy nhớ anh, cuộc sống sau này mình làm sao tiếp tục chống đỡ đây? Không biết còn có thể gặp anh lần nữa hay không, không biết lần sau gặp lại hai người trông như thế nào, khi đó, còn có thể yêu nhau nữa không? Mình đã thương tổn anh như thế, anh có thể tha thứ cho mình không? Mang theo hy vọng xa vời mà đợi chờ như thế, làm sao có thể chịu đựng tiếp đây? Có thể chịu đựng bao lâu đây?
Trình Duyệt suy nghĩ lâu thật lâu, vẫn không nghĩ ra đáp án cho bản thân mình. Chuyện sau này cũng không ai dự liệu được, chỉ là Trình Duyệt biết, cả đời này của mình, về phần tình cảm xem như đã thất bại, hoàn toàn chấm hết rồi.
Trình Duyệt cười cười, nhắn lại cho anh một tin.
“Chúc anh hạnh phúc.”
Sau đó lại nắm chặt điện thoại di động chờ hồi âm.
Đáng tiếc, mãi đến khi điện thoại trong tay nóng lên, mãi đến khi trời đã tạnh mưa rồi, ở phía đông dần dần lộ ra ánh rạng đông màu bạc, Trình Duyệt vẫn không nhận được hồi âm nào từ Diệp Kính Hy cả.
Suy nghĩ của tác giả: Phần hồi ức cuối cùng cũng viết xong. Giang Tử Đông quả thật rất đáng ăn đá, bất quá tình tiết cũng không ngoài dự đoán của mọi người a… Hãi thật…
—