Trình Duyệt về tới ký túc xá của công nhân viên trong trường. Ký túc xá này tuy diện tích hơi nhỏ nhưng cái gì cũng có đủ cả, ngoại trừ phòng ngủ không được lớn cho lắm ra, còn có phòng tắm và nhà bếp riêng, đối với một người độc thân như Trình Duyệt thì vậy là đã đủ rồi.
Ký túc xá được thu dọn rất sạch sẽ, chỉ vì ngày nghỉ không có ai ở nên trông có vẻ hơi quạnh quẽ một chút.
Trình Duyệt thay dép, mở chiếc tủ lạnh rỗng tuếch ra, giặt sạch khăn lau từ trong ra ngoài một lần, sau đó đem rau dưa hoa quả vừa nãy mua ở siêu thị cất vào trong tủ, trứng gà cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Nhìn tủ lạnh dần dần được nhét đầy, Trình Duyệt lúc này mới thỏa mãn nở nụ cười.
Lau tủ lạnh xong thì người cũng đầy mồ hôi, Trình Duyệt vào phòng tắm tắm một chút cho mát mẻ. Từ một bên nhìn qua, trong gương là hình ảnh cái ót mình dán một khối băng dính trắng trắng, trông rất buồn cười, đặc biệt là mình đang làm giáo viên, nếu đứng ở trên giảng đường quay người lại, học trò phía dưới nhìn thấy không chừng cười lăn ra đất mất. Trình Duyệt cau mày tháo miếng băng ra, tuy rằng vết thương có hơi đau, cũng may là máu đã đông lại, hẳn là không có vấn đề gì.
Tắm rửa xong đi ra, lại nghe được một trận tiếng gõ cửa.
Trình Duyệt ra mở cửa, người đàn ông ở bên ngoài chính là thầy Ngụy Thánh Hiên dạy cùng khoa với Trình Duyệt. Bàn làm việc kế bên cạnh Trình Duyệt, ký túc xá cũng sát vách, vì thế trong công việc hắn cũng rất quan tâm tới anh. Hắn cùng với Giang Tử Đông là bạn thân, chuyện này kỳ thực Trình Duyệt đã biết từ lâu rồi. Đáng tiếc Giang Tử Đông còn tưởng rằng Trình Duyệt không biết gì cả, suốt ngày cứ giả vờ giả vịt.
Trình Duyệt cười cười nói: “Thầy Ngụy, tìm tôi có việc gì à?”
Ngụy Thánh Hiên sờ sờ mũi nói: “Nghe được sát vách có tiếng động mới qua nhìn một chút, quả nhiên cậu đã trở về.”
“Ngày mốt là khai giảng rồi, phải về sớm chuẩn bị chứ.”
“Ừm, tôi có giúp cậu sắp xếp chương trình học của học kỳ này rồi.” Ngụy Thánh Hiên đưa thời khóa biểu cho Trình Duyệt, dừng một chút lại nói tiếp, “Dù gì cũng sắp khai giảng, tôi tính đêm nay đi ra ngoài thả lỏng giải khuây một chút, cậu đi chung với tôi đi.”
Trình Duyệt khẽ cười cười: “Rủ tôi thì chán chết, anh đi đi, chơi cho vui vẻ một chút.”
Ngụy Thánh Hiên chau mày: “Tôi nói cậu chứ, Trình Duyệt, cậu còn trẻ như vậy, cuộc sống sao lại tẻ nhạt đơn điệu như thế? Đi thôi, đêm nay theo tôi đi mở mang tầm mắt, thả lỏng tâm tình, khai giảng xong là bận rộn bù đầu lại rồi.”
Nói xong liền đưa tay lôi Trình Duyệt ra ngoài.
Trình Duyệt không lay chuyển được hắn, mà tâm tình anh vốn đang không tốt, cũng muốn đi thư giãn một chút, vì vậy cười nói: “Được rồi, tôi đi. Bất quá anh để tôi thay đồ cái đã, ăn mặc thế này ra đường mắc công làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố a.”
Ngụy Thánh Hiên ngẩn người, lúc này mới phát hiện Trình Duyệt còn đang mặc bộ đồ tắm màu trắng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện dưới cần cổ trắng nõn, hắn vội vàng dời đi tầm nhìn, nói, “Được, cậu thay đồ đi. Tôi ở dưới lầu chờ nhé.”Ngụy Thánh Hiên lái xe đưa Trình Duyệt tới đường Đông Hoa, đây vốn là đoạn đường náo nhiệt nhất, đặc biệt lại càng phong phú về đêm. Quán bar, KTV (karaoke), liên tiếp nối đuôi nhau, toàn bộ con đường về đêm đều rực rỡ ánh đèn, chỉ là những ánh đèn này mang theo những phong cách khác nhau khiến người ta có chút hoa mắt.
Người đi đường xung quanh đây đều ăn mặc rất sành điệu, Trình Duyệt nhìn trên cửa kính xe hơi phản chiếu bóng dáng của mình, mặc một chiếc sơ mi ngay thẳng đứng đắn, dáng vẻ mất tự nhiên, hoàn toàn không hợp với chốn này chút nào cả. Hít sâu một hơi, Trình Duyệt đối với ý nghĩ cùng Ngụy Thánh Hiên ra ngoài uống rượu giải sầu quả thật là cực kỳ hối hận.
“Trình Duyệt, thấy không, quán bar ở đằng kia chính là chỗ tôi muốn dẫn cậu đi tối nay đấy.”
Ông chủ của quán bar này quả thật rất có cá tính, đèn trước cửa quán cứ chớp chớp lóe lóe liên tục thiệt khiến người ta hoa cả mắt, kiểu chữ trên tấm biển hiệu cũng cực kỳ tiêu sái khoa trương, phải nhìn kỹ mới thấy được năm từ trên đó, chính là “Crazy”.
Trình Duyệt khẽ giật mình, lẽ nào đây là nơi mà hôm nay Diệp Kính Huy vừa tặng thẻ hội viên cho mình sao?
“Đây là Crazy bar rất nổi danh, ông chủ quán có người hậu thuẫn ở phía sau rất mạnh nha, mọi người ở cái nơi hỗn tạp này còn phải nể hắn ba phần đấy.” Hơi dừng một chút, cười nói, “Đúng rồi, người trong giới theo thói quen hay gọi hắn là Diệp nhị thiếu gia.”
Quả nhiên… Là em trai của người kia?
Trình Duyệt nắm tay lại thật chặt, miễn cưỡng cười nói: “Hay là anh đi một mình đi, tôi đi theo lại mắc công vướng chân vướng tay nữa.”
Ngụy Thánh Hiên sảng khoái vỗ vỗ vai anh: “Sợ cái gì chứ, tôi thỉnh thoảng vẫn hay tới đây, Crazy cũng không phải là loại quán bar thấp kém, sẽ không tùy tiện cho lưu manh côn đồ vào đâu. Tới cửa rồi, đi thôi.”
Trình Duyệt bó tay, không thể làm gì khác hơn là tháo dây an toàn, miễn cưỡng cùng hắn xuống xe.
Mình vào quán bar uống rượu, chắc không tình cờ đến nỗi gặp chủ quán đâu. Mà dù cho có gặp đi nữa, cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt sau vụ đụng xe hồi chiều thôi, em trai của người nọ không nhận ra mình, mình cần gì phải lo lắng chứ. Nghĩ tới đây, Trình Duyệt cũng dần dần trầm tĩnh lại, khẽ cười cười, đuổi theo bước chân của Ngụy Thánh Hiên.
Hai người vừa bước vào đại sảnh của quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã vang lên khiến cho Trình Duyệt không khỏi bịt tai lại. Ngọn đèn trên đầu không ngừng chớp nháy làm cho người ta hoa cả mắt, nơi này quả đúng như cái tên Crazy của nó, điên cuồng như thế, người trên sàn nhảy mặc sức uốn éo thân mình, cả đám giống như là bị uống phải thuốc kích thích vậy. Đây rõ là nơi yêu nghiệt hoành hành mà.
Trình Duyệt có chút đau đầu nhíu nhíu mày, cùng Ngụy Thánh Hiên ngồi vào trước quầy bar.
Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đi tới, cười hỏi: “Hai vị dùng gì ạ?”
Ngụy Thánh Hiên thành thạo nói: “Một ly Lam Sắc Mê Tình.” Sau đó tiến tới bên tai Trình Duyệt, “Cậu cứ gọi đi, hôm nay tôi mời.”Trình Duyệt có chút mất tự nhiên nhìn một loạt tên rượu trong thực đơn bằng tiếng Anh, tất cả đều là những nhãn hiệu lạ lẫm mà anh không biết, giá cả cũng cao đến dọa người.
Trình Duyệt cười cười nói: “Tôi gọi giống anh ấy.”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Nhân viên pha chế rất nhanh đã đem tới hai ly rượu. Ly đế cao bằng thủy tinh trong suốt càng nổi bật hơn dưới ánh đèn mờ ảo, chất lỏng màu xanh đậm giống như hải dương, những viên đá nho nhỏ trong ly lại tựa như viên kim cương lấp lánh, một ly rượu này thật sự đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Trình Duyệt dè dặt cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một hơi. Chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng chảy vào dạ dày, đêm hè nhâm nhi thưởng thức lại càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái, không quá nồng như rượu cồn, trái lại còn mang theo hương trái cây tinh khiết, khiến cho người ta vô cùng hưởng thụ dư vị của nó.
Trình Duyệt chậm rãi uống, rượu trong ly nháy mắt đã hết phân nửa, Ngụy Thánh Hiên đột nhiên sáp lại nói: “Ở đây ồn ào quá. Hay là chúng ta vào phòng ở trên lầu, gọi vài người tới, thế nào?”
Toàn thân Trình Duyệt bỗng chốc cứng đờ.
Ở đây còn dịch vụ này nữa sao? Mình có hiểu sai không, ý của hắn là tìm người lên giường?
Trình Duyệt lắc đầu: “Không đâu, anh thích thì đi đi.” Trong lòng không khỏi cảm thán, bây giờ mặt người dạ thú thật đúng là nhiều a, không ngờ thầy Ngụy nhìn qua nghiêm túc như vậy, cuộc sống cũng lộn xộn thế này.
“Để cậu một mình ở đây tôi hơi lo.” Ngụy Thánh Hiên do dự nói.
“Không sao, tôi ngồi đây uống rượu, khi nào anh xong việc thì xuống tìm tôi là được.” Nói tới vấn đề này, Trình Duyệt không khỏi có chút xấu hổ, bên tai hơi đỏ lên.
“Vậy được rồi, cậu phải cẩn thận đấy, đừng tùy tiện đi lại lung tung trong đại sảnh, cũng đừng xông bậy vào phòng người ta.”
“Ừ… Biết rồi.”
Trình Duyệt một mình ngồi ở quầy bar uống rượu, ánh đèn lấp lóe khiến anh có chút choáng váng. Chẳng biết tại sao lại cảm thấy có vài người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, cái loại ánh mắt như đang rình mồi này khiến cả người anh đều khó chịu.
Một lát sau, có một cô gái đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cô gái kia dáng người rất chuẩn, mặc một chiếc váy ôm sát người màu đỏ, mái tóc xoăn dài tùy ý xõa trên vai, thành thục gợi cảm, lại có phần lẳng lơ.
“Anh đây chỉ đi một mình thôi sao?” Dáng tươi cười của cô nàng rõ ràng mang theo sự quyến rũ dụ hoặc.
“Ừm…” Trình Duyệt ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn tới ánh mắt nhiệt tình cùng với thân hình bốc lửa kia nữa.
Cô ả lại càng sáp tới gần hơn, cánh tay chống ở bên người Trình Duyệt, cố ý vây Trình Duyệt lại giữa quầy bar, ghé vào lỗ tai anh ái muội nói: “Lam Sắc Mê Tình là loại rượu không thể uống nhiều nha, không bằng, tôi mời anh uống cái khác được không?”Trình Duyệt bị cô vây ở giữa, ánh mắt chỉ cần nhìn xuống chút thôi là thấy ngay làn da trắng nõn trước ngực cô, lại không thể ngọ nguậy, mặt đỏ lên, tay cũng không biết nên để ở nơi nào.
Cuộc sống mấy năm qua của anh quả thật rất đơn thuần, chưa từng tới quán bar bao giờ, thật không nghĩ tới con gái trong quán rượu lại gợi cảm nóng bỏng đến thế, lại còn hào phóng như vậy nữa.
Cái sự thật bị con gái đùa giỡn trêu ghẹo thế này khiến Trình Duyệt quả thật rất ngượng ngùng, thế nhưng anh là đàn ông con trai, không thể đẩy cô ta ra được…
Đang lúc không biết nên làm sao bây giờ, chợt nghe phía sau cô gái vang lên một giọng nói mềm nhẹ ôn hòa.
“Chu tiểu thư, thật là trùng hợp.”
Cô gái đứng thẳng dậy, quay đầu lại cười: “Ai nha, thật hiếm thấy đó, A Tề cậu hôm nay sao lại đích thân tới đây? Đã lâu không gặp cậu rồi đấy.”
Người được gọi là A Tề trông rất xinh đẹp, lại không diêm dúa như mấy cậu trai (í là MB aka trai bao á) trong quán bar chút nào, trên người thậm chí còn không hề đeo trang sức, so với mấy người toàn thân lấp lánh cà rá hột xoàng kia lại có vẻ thuần khiết hơn rất nhiều.
“Ông chủ của chúng tôi đã trở về, mấy ngày trước có chút bận rộn cho nên tôi không thường xuất hiện cho lắm.” A Tề khẽ cười cười nói, “Chu tiểu thư, chi phí đêm nay đã có người thay cô thanh toán rồi, không bằng tới lầu hai thả lỏng một chút, thế nào?”
“A?” Cô gái kia kinh ngạc nhìn Trình Duyệt một cái, sáng tỏ cười nói, “Xem ra tôi lại chọc phải người không nên dây vào rồi.” Nói xong quay đầu lại nháy mắt với Trình Duyệt mấy cái, liền xoay người đi về phía thang máy.
A Tề đi tới bên cạnh Trình Duyệt, khẽ cười cười, “Anh là lần đầu tiên đến đây sao?”
Hai tai Trình Duyệt hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm… Đúng vậy…”
“Anh muốn uống cái gì thì cứ trực tiếp nói với nhân viên phục vụ, đã có người thay anh thanh toán rồi.” A Tề cười cười, ghé tai Trình Duyệt khẽ nói, “Yên tâm đi, sẽ không có ai tới quấy rầy anh nữa đâu.” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Trình Duyệt có chút kỳ quái, cậu A Tề này xem ra có địa vị không nhỏ ở đây, vì sao lại phải xuất hiện để đuổi người tới quấy rầy mình chứ? Người thanh toán cho mình là ai? Người nọ đang âm thầm bảo vệ mình sao?
Trình Duyệt quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh một lúc, dưới cái thứ ánh sáng mờ ảo hoa mắt này, cảnh tượng xung quanh căn bản không thể thấy rõ được. Chỉ là cảm thấy, sau khi A Tề xuất hiện đuổi cô gái nọ đi xong, những ánh mắt suồng sã nhìn mình chằm chằm kia đã không còn nữa rồi. Trình Duyệt quay đầu lại, tiếp tục chậm rãi uống rượu.
Trong một góc phòng của đại sảnh, có một người đàn ông đang ẩn mình trong bóng tối, gương mặt anh tuấn dưới ngọn đèn mờ ảo như ẩn như hiện. Vẻ mặt của anh vẫn luôn lạnh lùng hờ hững, thế nhưng ánh mắt thâm trầm lại đang nhìn vào thân ảnh đơn độc một mình uống rượu bên quầy bar kia, chăm chú không rời.— Áo sơ mi màu trắng chẳng hề phù hợp với không khí quán bar chút nào cả, dáng dấp thì ngượng ngùng căng thẳng, so với những kẻ đang điên cuồng xung quanh lại càng tăng thêm vài phần mê hoặc dụ người. Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng dán bên tai, đen nhánh như mực. Ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy ly rượu thủy tinh trong suốt kia, động tác cố sức nắm chặt ấy đã để lộ ra tâm tình khẩn trương của chủ nhân nó. Từng hơi từng hơi chậm rãi uống rượu, hai cánh môi cũng bị thấm ướt, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng lại nhìn nhìn xung quanh, trong mắt mang theo sự hoang mang lo lắng.
Em rốt cuộc tới chỗ này làm cái gì?!
Không thấy ánh mắt của đám sắc lang kia như muốn nuốt chửng em rồi sao?!
Thấy những ánh mắt mê đắm đang nhìn chằm chằm vào người Trình Duyệt, trong lòng Diệp Kính Hy không hiểu sao lại sôi trào lửa giận. Nhất là cái lúc cô ả gợi cảm vừa nãy mang theo nụ cười xấu xa đùa giỡn Trình Duyệt, nỗi tức giận kia trong nháy mắt lên tới cực điểm.
Nếu không phải do nhiều năm qua đã dưỡng thành thói tự chủ mạnh mẽ, chắc anh đã chạy tới trực tiếp đá con nhỏ kia bay ra khỏi quán bar từ lâu rồi.
“Ngài Diệp.” A Tề đi tới, thấp giọng nói, “Mấy con ruồi ve vãn bên cạnh anh ấy, đã theo sự phân phó của ngài, đuổi đi hết rồi.”
“Ừ.” Diệp Kính Hy chỉ đáp lại một câu, ánh mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm vào Trình Duyệt.
Ba ly rượu trước mặt người nọ đều đã cạn rồi, bởi vì uống say mà sắc mặt như được nhuộm một màu hồng phấn trông rất đẹp mắt, mơ mơ màng màng nằm sấp trên quầy bar mà thiếp đi, tóc đen rũ xuống che ở trước trán.
Tên ngốc này.
Lần đầu tiên tới quán bar còn dám uống rượu bậy bạ, uống hết ly này tới ly khác, không biết Lam Sắc Mê Tình này là dùng để… Trợ hứng sao? Mà chỉ cần nghe tên rượu thôi là phải nhận ra cái gì rồi chứ. “Mê tình” hai chữ này, ám chỉ rõ ràng như vậy, lại còn dám uống bậy, uống tới ba ly nữa. Nếu không phải anh không yên lòng mà chạy tới đây âm thầm che chở, Trình Duyệt đã sớm bị đám sắc lang này nuốt sạch sành sanh rồi.
Diệp Kính Hy nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Lầu ba còn phòng nào trống hay không?”
“Từ sau khi ông chủ trở về, việc buôn bán làm ăn trong quán vẫn rất tốt, phòng VIP mấy hôm trước đều đã được đặt hết rồi ạ.” A Tề dừng một chút, mỉm cười nói, “Bất quá, nếu ngài cần, tôi có thể nói với khách quen một chút, chọn ra một gian…”
“Phòng số 1 hẳn là không có người chứ.” Diệp Kính Hy trầm giọng cắt lời cậu.
“Đây…” A Tề có chút do dự, “Phòng số 1 là phòng riêng của ông chủ.”
“Tôi biết.” Diệp Kính Hy dừng một chút, “Nó hôm nay về biệt thự ở ngoại ô phía Tây rồi, không phải sao? Cậu cứ nói với nó, bằng lái hôm nào rảnh tôi sẽ trả lại, đêm nay mượn phòng của nó dùng tạm một lát.”
“Vâng ạ, tôi đã hiểu.” A Tề cười cười, lấy một tấm card từ trong túi ra đưa cho Diệp Kính Hy, “Đây là chìa khóa phòng.”
Diệp Kính Hy tiếp nhận lấy, hơi nhíu nhíu mày, “Sau này người nọ nếu còn tới đây, cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Vâng, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh ấy.”
“Tốt lắm.” Diệp Kính Hy gật đầu, từ trên ghế sô pha đứng dậy, khoát khoát tay, “Được rồi, cậu đi làm việc đi.”
Ánh đèn rực rỡ chói mắt cứ thay phiên nhau rọi lên người Trình Duyệt, khiến cho chiếc áo sơ mi màu trắng thuần cũng theo đó mà biến đổi màu sắc.
Diệp Kính Hy chậm rãi đi về phía anh, nhìn bóng lưng hao gầy kia càng ngày càng gần, hô hấp thậm chí cũng trở nên khó khăn hơn.
“Ngài Diệp…” Nhân viên pha chế hiển nhiên nhận ra được người đang đi tới là ai, Diệp Kính Hy ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng bế Trình Duyệt lên.
Cậu nhân viên kia rõ ràng là khiếp sợ tới mức mở to hai mắt.
— Động tác của Diệp Kính Hy quá mức ôn nhu, ngay cả ánh mắt luôn luôn lạnh như băng ấy cũng đều dâng lên một loại nhu tình làm say lòng người.
Một tay vòng qua vai Trình Duyệt, để đầu đối phương nhẹ nhàng dựa vào trước ngực mình, tay kia thì vòng qua từ dưới đầu gối, hơi dùng sức một chút, đem cả người Trình Duyệt toàn bộ ôm lấy. Giống như là đang ôm một bảo vật trân quý nhất của mình vậy, thật dè dặt cẩn thận.
“Xin chào tất cả mọi người! Rất nhanh sẽ tới mười giờ, Crazy Time của chúng ta sắp tới rồi!!!”
Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc ở phía sau vang lên, tựa hồ hoàn toàn không hề hấp dẫn được một chút lực chú ý nào của Diệp Kính Hy cả. Trong khoảnh khắc ấy, ở trong mắt của anh, dường như chỉ còn lại người trong lòng mình mà thôi.
Anh vẫn luôn nhìn người kia, trong ánh mắt tràn đầy tình tự phức tạp. Mà cái người đang an an tĩnh tĩnh tựa vào trong lòng anh đó, hiển nhiên là vì uống say mà nhắm mắt ngủ ngon lành.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới khe khẽ thở dài, ôm người nọ đi vào trong thang máy. Thời khắc hoan lạc nhất trong quán bar rốt cuộc cũng bắt đầu trong những tiếng thét chói tai của các vị khách làng chơi dưới đại sảnh, còn bóng lưng của hai người họ lại dần dần biến mất trong bóng đêm.
—
Trình Duyệt về tới ký túc xá của công nhân viên trong trường. Ký túc xá này tuy diện tích hơi nhỏ nhưng cái gì cũng có đủ cả, ngoại trừ phòng ngủ không được lớn cho lắm ra, còn có phòng tắm và nhà bếp riêng, đối với một người độc thân như Trình Duyệt thì vậy là đã đủ rồi.
Ký túc xá được thu dọn rất sạch sẽ, chỉ vì ngày nghỉ không có ai ở nên trông có vẻ hơi quạnh quẽ một chút.
Trình Duyệt thay dép, mở chiếc tủ lạnh rỗng tuếch ra, giặt sạch khăn lau từ trong ra ngoài một lần, sau đó đem rau dưa hoa quả vừa nãy mua ở siêu thị cất vào trong tủ, trứng gà cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Nhìn tủ lạnh dần dần được nhét đầy, Trình Duyệt lúc này mới thỏa mãn nở nụ cười.
Lau tủ lạnh xong thì người cũng đầy mồ hôi, Trình Duyệt vào phòng tắm tắm một chút cho mát mẻ. Từ một bên nhìn qua, trong gương là hình ảnh cái ót mình dán một khối băng dính trắng trắng, trông rất buồn cười, đặc biệt là mình đang làm giáo viên, nếu đứng ở trên giảng đường quay người lại, học trò phía dưới nhìn thấy không chừng cười lăn ra đất mất. Trình Duyệt cau mày tháo miếng băng ra, tuy rằng vết thương có hơi đau, cũng may là máu đã đông lại, hẳn là không có vấn đề gì.
Tắm rửa xong đi ra, lại nghe được một trận tiếng gõ cửa.
Trình Duyệt ra mở cửa, người đàn ông ở bên ngoài chính là thầy Ngụy Thánh Hiên dạy cùng khoa với Trình Duyệt. Bàn làm việc kế bên cạnh Trình Duyệt, ký túc xá cũng sát vách, vì thế trong công việc hắn cũng rất quan tâm tới anh. Hắn cùng với Giang Tử Đông là bạn thân, chuyện này kỳ thực Trình Duyệt đã biết từ lâu rồi. Đáng tiếc Giang Tử Đông còn tưởng rằng Trình Duyệt không biết gì cả, suốt ngày cứ giả vờ giả vịt.
Trình Duyệt cười cười nói: “Thầy Ngụy, tìm tôi có việc gì à?”
Ngụy Thánh Hiên sờ sờ mũi nói: “Nghe được sát vách có tiếng động mới qua nhìn một chút, quả nhiên cậu đã trở về.”
“Ngày mốt là khai giảng rồi, phải về sớm chuẩn bị chứ.”
“Ừm, tôi có giúp cậu sắp xếp chương trình học của học kỳ này rồi.” Ngụy Thánh Hiên đưa thời khóa biểu cho Trình Duyệt, dừng một chút lại nói tiếp, “Dù gì cũng sắp khai giảng, tôi tính đêm nay đi ra ngoài thả lỏng giải khuây một chút, cậu đi chung với tôi đi.”
Trình Duyệt khẽ cười cười: “Rủ tôi thì chán chết, anh đi đi, chơi cho vui vẻ một chút.”
Ngụy Thánh Hiên chau mày: “Tôi nói cậu chứ, Trình Duyệt, cậu còn trẻ như vậy, cuộc sống sao lại tẻ nhạt đơn điệu như thế? Đi thôi, đêm nay theo tôi đi mở mang tầm mắt, thả lỏng tâm tình, khai giảng xong là bận rộn bù đầu lại rồi.”
Nói xong liền đưa tay lôi Trình Duyệt ra ngoài.
Trình Duyệt không lay chuyển được hắn, mà tâm tình anh vốn đang không tốt, cũng muốn đi thư giãn một chút, vì vậy cười nói: “Được rồi, tôi đi. Bất quá anh để tôi thay đồ cái đã, ăn mặc thế này ra đường mắc công làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố a.”
Ngụy Thánh Hiên ngẩn người, lúc này mới phát hiện Trình Duyệt còn đang mặc bộ đồ tắm màu trắng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện dưới cần cổ trắng nõn, hắn vội vàng dời đi tầm nhìn, nói, “Được, cậu thay đồ đi. Tôi ở dưới lầu chờ nhé.”Ngụy Thánh Hiên lái xe đưa Trình Duyệt tới đường Đông Hoa, đây vốn là đoạn đường náo nhiệt nhất, đặc biệt lại càng phong phú về đêm. Quán bar, KTV (karaoke), liên tiếp nối đuôi nhau, toàn bộ con đường về đêm đều rực rỡ ánh đèn, chỉ là những ánh đèn này mang theo những phong cách khác nhau khiến người ta có chút hoa mắt.
Người đi đường xung quanh đây đều ăn mặc rất sành điệu, Trình Duyệt nhìn trên cửa kính xe hơi phản chiếu bóng dáng của mình, mặc một chiếc sơ mi ngay thẳng đứng đắn, dáng vẻ mất tự nhiên, hoàn toàn không hợp với chốn này chút nào cả. Hít sâu một hơi, Trình Duyệt đối với ý nghĩ cùng Ngụy Thánh Hiên ra ngoài uống rượu giải sầu quả thật là cực kỳ hối hận.
“Trình Duyệt, thấy không, quán bar ở đằng kia chính là chỗ tôi muốn dẫn cậu đi tối nay đấy.”
Ông chủ của quán bar này quả thật rất có cá tính, đèn trước cửa quán cứ chớp chớp lóe lóe liên tục thiệt khiến người ta hoa cả mắt, kiểu chữ trên tấm biển hiệu cũng cực kỳ tiêu sái khoa trương, phải nhìn kỹ mới thấy được năm từ trên đó, chính là “Crazy”.
Trình Duyệt khẽ giật mình, lẽ nào đây là nơi mà hôm nay Diệp Kính Huy vừa tặng thẻ hội viên cho mình sao?
“Đây là Crazy bar rất nổi danh, ông chủ quán có người hậu thuẫn ở phía sau rất mạnh nha, mọi người ở cái nơi hỗn tạp này còn phải nể hắn ba phần đấy.” Hơi dừng một chút, cười nói, “Đúng rồi, người trong giới theo thói quen hay gọi hắn là Diệp nhị thiếu gia.”
Quả nhiên… Là em trai của người kia?
Trình Duyệt nắm tay lại thật chặt, miễn cưỡng cười nói: “Hay là anh đi một mình đi, tôi đi theo lại mắc công vướng chân vướng tay nữa.”
Ngụy Thánh Hiên sảng khoái vỗ vỗ vai anh: “Sợ cái gì chứ, tôi thỉnh thoảng vẫn hay tới đây, Crazy cũng không phải là loại quán bar thấp kém, sẽ không tùy tiện cho lưu manh côn đồ vào đâu. Tới cửa rồi, đi thôi.”
Trình Duyệt bó tay, không thể làm gì khác hơn là tháo dây an toàn, miễn cưỡng cùng hắn xuống xe.
Mình vào quán bar uống rượu, chắc không tình cờ đến nỗi gặp chủ quán đâu. Mà dù cho có gặp đi nữa, cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt sau vụ đụng xe hồi chiều thôi, em trai của người nọ không nhận ra mình, mình cần gì phải lo lắng chứ. Nghĩ tới đây, Trình Duyệt cũng dần dần trầm tĩnh lại, khẽ cười cười, đuổi theo bước chân của Ngụy Thánh Hiên.
Hai người vừa bước vào đại sảnh của quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã vang lên khiến cho Trình Duyệt không khỏi bịt tai lại. Ngọn đèn trên đầu không ngừng chớp nháy làm cho người ta hoa cả mắt, nơi này quả đúng như cái tên Crazy của nó, điên cuồng như thế, người trên sàn nhảy mặc sức uốn éo thân mình, cả đám giống như là bị uống phải thuốc kích thích vậy. Đây rõ là nơi yêu nghiệt hoành hành mà.
Trình Duyệt có chút đau đầu nhíu nhíu mày, cùng Ngụy Thánh Hiên ngồi vào trước quầy bar.
Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đi tới, cười hỏi: “Hai vị dùng gì ạ?”
Ngụy Thánh Hiên thành thạo nói: “Một ly Lam Sắc Mê Tình.” Sau đó tiến tới bên tai Trình Duyệt, “Cậu cứ gọi đi, hôm nay tôi mời.”Trình Duyệt có chút mất tự nhiên nhìn một loạt tên rượu trong thực đơn bằng tiếng Anh, tất cả đều là những nhãn hiệu lạ lẫm mà anh không biết, giá cả cũng cao đến dọa người.
Trình Duyệt cười cười nói: “Tôi gọi giống anh ấy.”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Nhân viên pha chế rất nhanh đã đem tới hai ly rượu. Ly đế cao bằng thủy tinh trong suốt càng nổi bật hơn dưới ánh đèn mờ ảo, chất lỏng màu xanh đậm giống như hải dương, những viên đá nho nhỏ trong ly lại tựa như viên kim cương lấp lánh, một ly rượu này thật sự đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Trình Duyệt dè dặt cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một hơi. Chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng chảy vào dạ dày, đêm hè nhâm nhi thưởng thức lại càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái, không quá nồng như rượu cồn, trái lại còn mang theo hương trái cây tinh khiết, khiến cho người ta vô cùng hưởng thụ dư vị của nó.
Trình Duyệt chậm rãi uống, rượu trong ly nháy mắt đã hết phân nửa, Ngụy Thánh Hiên đột nhiên sáp lại nói: “Ở đây ồn ào quá. Hay là chúng ta vào phòng ở trên lầu, gọi vài người tới, thế nào?”
Toàn thân Trình Duyệt bỗng chốc cứng đờ.
Ở đây còn dịch vụ này nữa sao? Mình có hiểu sai không, ý của hắn là tìm người lên giường?
Trình Duyệt lắc đầu: “Không đâu, anh thích thì đi đi.” Trong lòng không khỏi cảm thán, bây giờ mặt người dạ thú thật đúng là nhiều a, không ngờ thầy Ngụy nhìn qua nghiêm túc như vậy, cuộc sống cũng lộn xộn thế này.
“Để cậu một mình ở đây tôi hơi lo.” Ngụy Thánh Hiên do dự nói.
“Không sao, tôi ngồi đây uống rượu, khi nào anh xong việc thì xuống tìm tôi là được.” Nói tới vấn đề này, Trình Duyệt không khỏi có chút xấu hổ, bên tai hơi đỏ lên.
“Vậy được rồi, cậu phải cẩn thận đấy, đừng tùy tiện đi lại lung tung trong đại sảnh, cũng đừng xông bậy vào phòng người ta.”
“Ừ… Biết rồi.”
Trình Duyệt một mình ngồi ở quầy bar uống rượu, ánh đèn lấp lóe khiến anh có chút choáng váng. Chẳng biết tại sao lại cảm thấy có vài người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, cái loại ánh mắt như đang rình mồi này khiến cả người anh đều khó chịu.
Một lát sau, có một cô gái đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cô gái kia dáng người rất chuẩn, mặc một chiếc váy ôm sát người màu đỏ, mái tóc xoăn dài tùy ý xõa trên vai, thành thục gợi cảm, lại có phần lẳng lơ.
“Anh đây chỉ đi một mình thôi sao?” Dáng tươi cười của cô nàng rõ ràng mang theo sự quyến rũ dụ hoặc.
“Ừm…” Trình Duyệt ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn tới ánh mắt nhiệt tình cùng với thân hình bốc lửa kia nữa.
Cô ả lại càng sáp tới gần hơn, cánh tay chống ở bên người Trình Duyệt, cố ý vây Trình Duyệt lại giữa quầy bar, ghé vào lỗ tai anh ái muội nói: “Lam Sắc Mê Tình là loại rượu không thể uống nhiều nha, không bằng, tôi mời anh uống cái khác được không?”Trình Duyệt bị cô vây ở giữa, ánh mắt chỉ cần nhìn xuống chút thôi là thấy ngay làn da trắng nõn trước ngực cô, lại không thể ngọ nguậy, mặt đỏ lên, tay cũng không biết nên để ở nơi nào.
Cuộc sống mấy năm qua của anh quả thật rất đơn thuần, chưa từng tới quán bar bao giờ, thật không nghĩ tới con gái trong quán rượu lại gợi cảm nóng bỏng đến thế, lại còn hào phóng như vậy nữa.
Cái sự thật bị con gái đùa giỡn trêu ghẹo thế này khiến Trình Duyệt quả thật rất ngượng ngùng, thế nhưng anh là đàn ông con trai, không thể đẩy cô ta ra được…
Đang lúc không biết nên làm sao bây giờ, chợt nghe phía sau cô gái vang lên một giọng nói mềm nhẹ ôn hòa.
“Chu tiểu thư, thật là trùng hợp.”
Cô gái đứng thẳng dậy, quay đầu lại cười: “Ai nha, thật hiếm thấy đó, A Tề cậu hôm nay sao lại đích thân tới đây? Đã lâu không gặp cậu rồi đấy.”
Người được gọi là A Tề trông rất xinh đẹp, lại không diêm dúa như mấy cậu trai (í là MB aka trai bao á) trong quán bar chút nào, trên người thậm chí còn không hề đeo trang sức, so với mấy người toàn thân lấp lánh cà rá hột xoàng kia lại có vẻ thuần khiết hơn rất nhiều.
“Ông chủ của chúng tôi đã trở về, mấy ngày trước có chút bận rộn cho nên tôi không thường xuất hiện cho lắm.” A Tề khẽ cười cười nói, “Chu tiểu thư, chi phí đêm nay đã có người thay cô thanh toán rồi, không bằng tới lầu hai thả lỏng một chút, thế nào?”
“A?” Cô gái kia kinh ngạc nhìn Trình Duyệt một cái, sáng tỏ cười nói, “Xem ra tôi lại chọc phải người không nên dây vào rồi.” Nói xong quay đầu lại nháy mắt với Trình Duyệt mấy cái, liền xoay người đi về phía thang máy.
A Tề đi tới bên cạnh Trình Duyệt, khẽ cười cười, “Anh là lần đầu tiên đến đây sao?”
Hai tai Trình Duyệt hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm… Đúng vậy…”
“Anh muốn uống cái gì thì cứ trực tiếp nói với nhân viên phục vụ, đã có người thay anh thanh toán rồi.” A Tề cười cười, ghé tai Trình Duyệt khẽ nói, “Yên tâm đi, sẽ không có ai tới quấy rầy anh nữa đâu.” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Trình Duyệt có chút kỳ quái, cậu A Tề này xem ra có địa vị không nhỏ ở đây, vì sao lại phải xuất hiện để đuổi người tới quấy rầy mình chứ? Người thanh toán cho mình là ai? Người nọ đang âm thầm bảo vệ mình sao?
Trình Duyệt quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh một lúc, dưới cái thứ ánh sáng mờ ảo hoa mắt này, cảnh tượng xung quanh căn bản không thể thấy rõ được. Chỉ là cảm thấy, sau khi A Tề xuất hiện đuổi cô gái nọ đi xong, những ánh mắt suồng sã nhìn mình chằm chằm kia đã không còn nữa rồi. Trình Duyệt quay đầu lại, tiếp tục chậm rãi uống rượu.
Trong một góc phòng của đại sảnh, có một người đàn ông đang ẩn mình trong bóng tối, gương mặt anh tuấn dưới ngọn đèn mờ ảo như ẩn như hiện. Vẻ mặt của anh vẫn luôn lạnh lùng hờ hững, thế nhưng ánh mắt thâm trầm lại đang nhìn vào thân ảnh đơn độc một mình uống rượu bên quầy bar kia, chăm chú không rời.— Áo sơ mi màu trắng chẳng hề phù hợp với không khí quán bar chút nào cả, dáng dấp thì ngượng ngùng căng thẳng, so với những kẻ đang điên cuồng xung quanh lại càng tăng thêm vài phần mê hoặc dụ người. Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng dán bên tai, đen nhánh như mực. Ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy ly rượu thủy tinh trong suốt kia, động tác cố sức nắm chặt ấy đã để lộ ra tâm tình khẩn trương của chủ nhân nó. Từng hơi từng hơi chậm rãi uống rượu, hai cánh môi cũng bị thấm ướt, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng lại nhìn nhìn xung quanh, trong mắt mang theo sự hoang mang lo lắng.
Em rốt cuộc tới chỗ này làm cái gì?!
Không thấy ánh mắt của đám sắc lang kia như muốn nuốt chửng em rồi sao?!
Thấy những ánh mắt mê đắm đang nhìn chằm chằm vào người Trình Duyệt, trong lòng Diệp Kính Hy không hiểu sao lại sôi trào lửa giận. Nhất là cái lúc cô ả gợi cảm vừa nãy mang theo nụ cười xấu xa đùa giỡn Trình Duyệt, nỗi tức giận kia trong nháy mắt lên tới cực điểm.
Nếu không phải do nhiều năm qua đã dưỡng thành thói tự chủ mạnh mẽ, chắc anh đã chạy tới trực tiếp đá con nhỏ kia bay ra khỏi quán bar từ lâu rồi.
“Ngài Diệp.” A Tề đi tới, thấp giọng nói, “Mấy con ruồi ve vãn bên cạnh anh ấy, đã theo sự phân phó của ngài, đuổi đi hết rồi.”
“Ừ.” Diệp Kính Hy chỉ đáp lại một câu, ánh mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm vào Trình Duyệt.
Ba ly rượu trước mặt người nọ đều đã cạn rồi, bởi vì uống say mà sắc mặt như được nhuộm một màu hồng phấn trông rất đẹp mắt, mơ mơ màng màng nằm sấp trên quầy bar mà thiếp đi, tóc đen rũ xuống che ở trước trán.
Tên ngốc này.
Lần đầu tiên tới quán bar còn dám uống rượu bậy bạ, uống hết ly này tới ly khác, không biết Lam Sắc Mê Tình này là dùng để… Trợ hứng sao? Mà chỉ cần nghe tên rượu thôi là phải nhận ra cái gì rồi chứ. “Mê tình” hai chữ này, ám chỉ rõ ràng như vậy, lại còn dám uống bậy, uống tới ba ly nữa. Nếu không phải anh không yên lòng mà chạy tới đây âm thầm che chở, Trình Duyệt đã sớm bị đám sắc lang này nuốt sạch sành sanh rồi.
Diệp Kính Hy nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Lầu ba còn phòng nào trống hay không?”
“Từ sau khi ông chủ trở về, việc buôn bán làm ăn trong quán vẫn rất tốt, phòng VIP mấy hôm trước đều đã được đặt hết rồi ạ.” A Tề dừng một chút, mỉm cười nói, “Bất quá, nếu ngài cần, tôi có thể nói với khách quen một chút, chọn ra một gian…”
“Phòng số hẳn là không có người chứ.” Diệp Kính Hy trầm giọng cắt lời cậu.
“Đây…” A Tề có chút do dự, “Phòng số là phòng riêng của ông chủ.”
“Tôi biết.” Diệp Kính Hy dừng một chút, “Nó hôm nay về biệt thự ở ngoại ô phía Tây rồi, không phải sao? Cậu cứ nói với nó, bằng lái hôm nào rảnh tôi sẽ trả lại, đêm nay mượn phòng của nó dùng tạm một lát.”
“Vâng ạ, tôi đã hiểu.” A Tề cười cười, lấy một tấm card từ trong túi ra đưa cho Diệp Kính Hy, “Đây là chìa khóa phòng.”
Diệp Kính Hy tiếp nhận lấy, hơi nhíu nhíu mày, “Sau này người nọ nếu còn tới đây, cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Vâng, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh ấy.”
“Tốt lắm.” Diệp Kính Hy gật đầu, từ trên ghế sô pha đứng dậy, khoát khoát tay, “Được rồi, cậu đi làm việc đi.”
Ánh đèn rực rỡ chói mắt cứ thay phiên nhau rọi lên người Trình Duyệt, khiến cho chiếc áo sơ mi màu trắng thuần cũng theo đó mà biến đổi màu sắc.
Diệp Kính Hy chậm rãi đi về phía anh, nhìn bóng lưng hao gầy kia càng ngày càng gần, hô hấp thậm chí cũng trở nên khó khăn hơn.
“Ngài Diệp…” Nhân viên pha chế hiển nhiên nhận ra được người đang đi tới là ai, Diệp Kính Hy ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng bế Trình Duyệt lên.
Cậu nhân viên kia rõ ràng là khiếp sợ tới mức mở to hai mắt.
— Động tác của Diệp Kính Hy quá mức ôn nhu, ngay cả ánh mắt luôn luôn lạnh như băng ấy cũng đều dâng lên một loại nhu tình làm say lòng người.
Một tay vòng qua vai Trình Duyệt, để đầu đối phương nhẹ nhàng dựa vào trước ngực mình, tay kia thì vòng qua từ dưới đầu gối, hơi dùng sức một chút, đem cả người Trình Duyệt toàn bộ ôm lấy. Giống như là đang ôm một bảo vật trân quý nhất của mình vậy, thật dè dặt cẩn thận.
“Xin chào tất cả mọi người! Rất nhanh sẽ tới mười giờ, Crazy Time của chúng ta sắp tới rồi!!!”
Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc ở phía sau vang lên, tựa hồ hoàn toàn không hề hấp dẫn được một chút lực chú ý nào của Diệp Kính Hy cả. Trong khoảnh khắc ấy, ở trong mắt của anh, dường như chỉ còn lại người trong lòng mình mà thôi.
Anh vẫn luôn nhìn người kia, trong ánh mắt tràn đầy tình tự phức tạp. Mà cái người đang an an tĩnh tĩnh tựa vào trong lòng anh đó, hiển nhiên là vì uống say mà nhắm mắt ngủ ngon lành.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới khe khẽ thở dài, ôm người nọ đi vào trong thang máy. Thời khắc hoan lạc nhất trong quán bar rốt cuộc cũng bắt đầu trong những tiếng thét chói tai của các vị khách làng chơi dưới đại sảnh, còn bóng lưng của hai người họ lại dần dần biến mất trong bóng đêm.
—