Tưởng Thanh Dung nghe vậy lập tức lắc đầu từ chối đề nghị của Lâm Đức Bân, “Không thể hùn vốn như vậy được. Có tiền mọi người cùng nhau hưởng, mất tiền cũng là cùng nhau mất.”
Cậu không biết vì sao Lâm Đức Bân đột nhiên hứng thú với các hoạt động phiêu lưu như vậy, đầu tiên là cá độ bóng đá, bây giờ lại là đầu tư cổ phiếu, nhưng cậu ấy đã ngỏ lời với cậu vậy cậu sẽ giúp đỡ hết khả năng.
Tình cảm chiến thắng lý trí, cậu vẫn muốn cùng Lâm Đức Bân ngồi trên một thuyền, dù thuyền lật cậu cũng chấp nhận.
Nhưng —
“Cậu có tài khoản chứng khoán không?” Không có tài khoản, nói cái gì cũng không tác dụng.
“Hì hì, cái này cậu yên tâm.” Lâm Đức Bân thấy Tưởng Thanh Dung thả lỏng liền nở nụ cười nhẹ nhõm, “Lúc nghỉ hè tớ đã nhờ người nhà làm xong chứng minh thư cho tớ rồi. Có chứng minh thư rồi tớ có thể đến ngân hàng làm thẻ, sau đó lại đến công ty chứng khoán mở một tài khoản, lại chuyển tiền từ thẻ vào là có thể tiến hành mua bán cổ phiếu.”
Hắn đã sớm tìm hiểu kỹ quá trình rồi.
Tưởng Thanh Dung giật mình.
Xem ra trước đó Lâm Đức Bân đã làm xong các thủ tục, chỉ chờ tài chính rót vào thôi.
Mười sáu tuổi có thể làm chứng minh thư, điều này Tưởng Thanh Dung biết. Nhưng vì vẫn là học sinh, không cần dùng đến chứng minh thư nên Tưởng Thanh Dung cũng không sốt ruột đi làm. Hiển nhiên Lâm Đức Bân vì dấn thân vào thị trường chứng khoán, đã sớm giải quyết xong vấn đề chứng minh thư.
“Tớ, tớ không có nhiều tiền để góp đâu.” Được Lâm Đức Bân kỳ vọng lớn như vậy, Tưởng Thanh Dung đột nhiên nhớ ra mình cũng là học sinh nghèo, căn bản không có nhiều tiền hùn vốn đầu tư cổ phiếu với Lâm Đức Bân.
“Có thể bỏ ra bao nhiêu?” Lâm Đức Bân hỏi.
“2000.”
Cha Tưởng Thanh Dung từ lúc cậu còn nhỏ đã sinh bệnh qua đời. Vì muốn cho Tưởng Thanh Dung tình yêu nguyên vẹn, mẹ cậu không tái giá mà ở vậy nuôi Tưởng Thanh Dung khôn lớn. May mà công việc của mẹ cậu thu nhập ổn định, lại được họ hàng quan tâm nên gia đình Tưởng Thanh Dung không hề giống gia đình đơn thân nghèo chỉ có bốn bức tường như TV tiểu thuyết hay miêu tả, ngược lại gia cảnh còn không tồi, điều kiện kinh tế cũng không khó khăn.
Từ nhỏ không có cha, Tưởng Thanh Dung với mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Tưởng Thanh Dung trưởng thành sớm nên thông cảm với khó khăn của mẹ, vì giảm bớt áp lực cho mẹ mà Tưởng Thanh Dung bé nhỏ chưa bao giờ tiêu tiền bậy bạ, tiền mừng tuổi của họ hàng cùng tiền tiêu vặt mẹ cho cậu đều cẩn thận gửi vào tài khoản ngân hàng mẹ cậu mở cho. Điều này cũng dưỡng thành thói quen tiết kiệm gần như keo kiệt của Tưởng Thanh Dung.
Biết con trai sẽ không tiêu tiền lung tung, mẹ Tương cũng rất yên tâm với đứa con ngoan này, tiền mừng tuổi linh tinh đều để Tưởng Thanh Dung tự xử lý. 2000 đồng như lời Tưởng Thanh Dung là tiền mừng tuổi cùng tiền tiêu vặt tích góp từng chút một trong nhiều năm cộng lại.
Đây là toàn bộ tài sản cậu có thể lấy ra rồi.
Cũng không biết có đủ cho Lâm Đức Bân không.
“Thế đủ rồi. Cậu chi 2000, bên tớ còn mấy ngàn đồng tớ cá độ bóng đá thắng, vừa đủ tài chính ban đầu cho chúng ta rồi.”
Lâm Đức Bân nói vậy làm Tưởng Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu còn một nghi vấn khác —
“Vì sao cậu không tìm bọn Dương Khâm hùn vốn?”
Luận giao tình, luận gia cảnh, có lẽ cậu không phải lựa chọn đầu tiên?
“Mấy thằng oắt Dương Khâm kia á?” Lâm Đức Bân xì mũi coi thường, “Tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn nó không ít, nhưng cậu cho rằng bọn nó là người có thể tiết kiệm được tiền à? Tiền trong túi không phải mua đồ ăn vật thì cũng là mua thẻ game, ở đâu còn tiền thừa?”
“Hơn nữa, chuyện đầu tư cổ phiếu tớ không muốn ồn ào cho nhiều người biết, dù sao chúng ta vẫn đang là học sinh, nếu để trường học biết chắc chắn đám lãnh đạo chỉ biết thành tích kia sẽ lải nhải. Cậu nghĩ đi, với cái miệng rộng kia của Dương Khâm, nói không chừng hôm nay tớ tìm nó hùn vốn đầu tư cổ phiếu, ngày mai trên dưới cả trường đều biết việc này rồi. Tớ nghĩ tới nghĩ lui, trong những người quen biết xung quanh chỉ có cậu là tương đối đáng tin cậy.”
Tưởng Thanh Dung nghĩ đến tính cách của Dương Khâm cùng mấy đồng đội trong đội bóng rổ có tốc độ khuếch tán bát quái không thua gì Dương Khâm, cảm thấy lo lắng của Lâm Đức Bân không phải không có đạo lý.
Vậy nói như vậy có phải là, địa vị của cậu trong lòng Lâm Đức Bân còn cao hơn bọn Dương Khâm?
Trong lòng mừng thầm lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, Tưởng Thanh Dung cúi đầu uống nước để che đi khóe miệng đang toe toét của mình.
Lập tức, thị trường chứng khoán mới vừa rồi còn bị cậu coi là đầm rồng hang hổ cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều. Nghĩ đến việc cậu sắp có được tài khoản liên danh với Lâm Đức Bân, cậu liền cảm thấy 2000 đồng kia bỏ ra rất có giá trị.
“Ngày mai tớ lấy tiền cho cậu.”
“Không gấp, đợi tớ mở tài khoản xong sẽ tìm cậu lấy.” Lâm Đức Bân vui vẻ bắt tay Tưởng Thanh Dung, “Tớ từng nói muốn cho cậu ăn ngon mặc sướng. Cậu chờ đi, chậm nhất sang năm, tớ cam đoan biến 2000 của cậu thành 4000.”
2000 đồng có thể biến thành 4000 đồng không không phải vấn đề Tưởng Thanh Dung cần quan tâm lúc này, tất cả tâm thần của cậu đều đặt lên tay phải của mình!
Bàn tay Lâm Đức Bân dày rộng, ngón tay thon dài, có thể dùng một tay cầm bóng rổ thoải mái. Hiện giờ đôi tay này đang nắm lấy tay phải của Tưởng Thanh Dung lắc qua lắc lại.
Trong lòng Tưởng Thanh Dung biết, đây là bắt tay, là hình thức biểu đạt hai bên hợp tác thành công, nhưng cậu vẫn thấy rung động.
Cái này, có tính là nắm tay không?
Rất muốn mở ra năm ngón cùng cậu ấy mười ngón đan chặt.
— thế nhưng lại không dám. Tối đa, chỉ dùng chút lực nắm lại, coi như đó chính là nắm tay trong tưởng tượng!
Sau trận bóng rổ, sinh hoạt của Tưởng Thanh Dung trở về quỹ đạo bình thường.
Bởi vì muốn học sinh tập trung tinh thần vào kỳ thi cuối kỳ một tháng nữa, những ngày tiếp đó đội bóng rổ không tổ chức tập luyện.
Mấy người Lâm Đức Bân say mê bóng rổ sẽ vào cuối tuần đi tìm đám bạn trường ngoài đánh đối kháng, nhưng bóng rổ ba người tính đối kháng rất mạnh hơn nữa yêu cầu với thân thể cũng rất cao, cho nên thân thể bé nhỏ của Tưởng Thanh Dung không trong phạm vi suy xét của bọn hắn.
Cho dù là vậy, giao tình của Tưởng Thanh Dung với Lâm Đức Bân cũng không vì không chơi bóng ví nhau mà lạnh nhạt, ngực lại còn thân thiết hơn lúc đầu.
“Giữa trưa tớ có đến nơi giao dịch nhìn thử, cổ phiếu của chúng ta vẫn chưa có gì khởi sắc.” Tưởng Thanh Dung vừa vào lớp Lâm Đức Bân đã đến bên bàn cậu nói cho cậu biết tin tức không phải tốt này.
Một tuần trước, Tưởng Thanh Dung lấy ra 2000 đồng, thêm 3000 đồng của Lâm Đức Bân tổng cộng là 5000 đồng, dùng làm tài chính khởi động ném vào thị trường chứng khoán. Bởi vì Tưởng Thanh Dung dốt đặc cắn mai về cổ phiếu, cuối cùng Lâm Đức Bân phải đứng ra mua một loại cổ phiếu khoa học kỹ thuật.
Theo giải thích của Lâm Đức Bân thì, thế kỷ 21 sẽ là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, mua cổ phiếu khoa học kỹ thuật chỉ lãi chứ không lỗ.
Thời gian giao dịch của thị trường chứng khoán trùng với thời gian đi học của hao người, vì thế muốn hiểu rõ xu thế của thị trường chứng khoán chỉ có thể tranh thủ nghỉ giải lao giữa trưa dến nơi giao dịch xem. Lâm Đức Bân cứ hai ba ngày sẽ chạy tới nơi giao dịch nhìn mức lên xuống của cổ phiếu của bọn cậu.
Đáng tiếc, mỗi lần hắn mang về tin tức đều không mấy lạc quan.
Cổ phiếu khoa học kỹ thuật bọn cậu mua kia như đầm nước đọng, cứ quanh quẩn trong khoảng mấy điểm, không tăng cũng không giảm.
Theo lý trí, cậu không muốn đi đầu tư cổ phiếu với Lâm Đức Bân, nhưng theo cảm tình, cậu lại rất muốn cùng đầu tư với Lâm Đức Bân.
Cậu hi vọng nhân sinh của cậu có thể cùng Lâm Đức Bân có càng nhiều điểm chốt.
“Nếu không thế này đi, tiền xem như tớ vay của cậu. Buôn bán lời, phần nên là của cậu tớ sẽ chia cho cậu không ít một đồng, nếu lỗ tớ tự bỏ tiền túi trả lại cậu.” Thấy Tưởng Thanh Dung vẫn lưỡng lự không quyết tâm, Lâm Đức Bân liền đề nghị như vậy.
Tưởng Thanh Dung nghe vậy lập tức lắc đầu từ chối đề nghị của Lâm Đức Bân, “Không thể hùn vốn như vậy được. Có tiền mọi người cùng nhau hưởng, mất tiền cũng là cùng nhau mất.”
Cậu không biết vì sao Lâm Đức Bân đột nhiên hứng thú với các hoạt động phiêu lưu như vậy, đầu tiên là cá độ bóng đá, bây giờ lại là đầu tư cổ phiếu, nhưng cậu ấy đã ngỏ lời với cậu vậy cậu sẽ giúp đỡ hết khả năng.
Tình cảm chiến thắng lý trí, cậu vẫn muốn cùng Lâm Đức Bân ngồi trên một thuyền, dù thuyền lật cậu cũng chấp nhận.
Nhưng —
“Cậu có tài khoản chứng khoán không?” Không có tài khoản, nói cái gì cũng không tác dụng.
“Hì hì, cái này cậu yên tâm.” Lâm Đức Bân thấy Tưởng Thanh Dung thả lỏng liền nở nụ cười nhẹ nhõm, “Lúc nghỉ hè tớ đã nhờ người nhà làm xong chứng minh thư cho tớ rồi. Có chứng minh thư rồi tớ có thể đến ngân hàng làm thẻ, sau đó lại đến công ty chứng khoán mở một tài khoản, lại chuyển tiền từ thẻ vào là có thể tiến hành mua bán cổ phiếu.”
Hắn đã sớm tìm hiểu kỹ quá trình rồi.
Tưởng Thanh Dung giật mình.
Xem ra trước đó Lâm Đức Bân đã làm xong các thủ tục, chỉ chờ tài chính rót vào thôi.
Mười sáu tuổi có thể làm chứng minh thư, điều này Tưởng Thanh Dung biết. Nhưng vì vẫn là học sinh, không cần dùng đến chứng minh thư nên Tưởng Thanh Dung cũng không sốt ruột đi làm. Hiển nhiên Lâm Đức Bân vì dấn thân vào thị trường chứng khoán, đã sớm giải quyết xong vấn đề chứng minh thư.
“Tớ, tớ không có nhiều tiền để góp đâu.” Được Lâm Đức Bân kỳ vọng lớn như vậy, Tưởng Thanh Dung đột nhiên nhớ ra mình cũng là học sinh nghèo, căn bản không có nhiều tiền hùn vốn đầu tư cổ phiếu với Lâm Đức Bân.
“Có thể bỏ ra bao nhiêu?” Lâm Đức Bân hỏi.
“.”
Cha Tưởng Thanh Dung từ lúc cậu còn nhỏ đã sinh bệnh qua đời. Vì muốn cho Tưởng Thanh Dung tình yêu nguyên vẹn, mẹ cậu không tái giá mà ở vậy nuôi Tưởng Thanh Dung khôn lớn. May mà công việc của mẹ cậu thu nhập ổn định, lại được họ hàng quan tâm nên gia đình Tưởng Thanh Dung không hề giống gia đình đơn thân nghèo chỉ có bốn bức tường như TV tiểu thuyết hay miêu tả, ngược lại gia cảnh còn không tồi, điều kiện kinh tế cũng không khó khăn.
Từ nhỏ không có cha, Tưởng Thanh Dung với mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Tưởng Thanh Dung trưởng thành sớm nên thông cảm với khó khăn của mẹ, vì giảm bớt áp lực cho mẹ mà Tưởng Thanh Dung bé nhỏ chưa bao giờ tiêu tiền bậy bạ, tiền mừng tuổi của họ hàng cùng tiền tiêu vặt mẹ cho cậu đều cẩn thận gửi vào tài khoản ngân hàng mẹ cậu mở cho. Điều này cũng dưỡng thành thói quen tiết kiệm gần như keo kiệt của Tưởng Thanh Dung.
Biết con trai sẽ không tiêu tiền lung tung, mẹ Tương cũng rất yên tâm với đứa con ngoan này, tiền mừng tuổi linh tinh đều để Tưởng Thanh Dung tự xử lý. đồng như lời Tưởng Thanh Dung là tiền mừng tuổi cùng tiền tiêu vặt tích góp từng chút một trong nhiều năm cộng lại.
Đây là toàn bộ tài sản cậu có thể lấy ra rồi.
Cũng không biết có đủ cho Lâm Đức Bân không.
“Thế đủ rồi. Cậu chi , bên tớ còn mấy ngàn đồng tớ cá độ bóng đá thắng, vừa đủ tài chính ban đầu cho chúng ta rồi.”
Lâm Đức Bân nói vậy làm Tưởng Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu còn một nghi vấn khác —
“Vì sao cậu không tìm bọn Dương Khâm hùn vốn?”
Luận giao tình, luận gia cảnh, có lẽ cậu không phải lựa chọn đầu tiên?
“Mấy thằng oắt Dương Khâm kia á?” Lâm Đức Bân xì mũi coi thường, “Tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn nó không ít, nhưng cậu cho rằng bọn nó là người có thể tiết kiệm được tiền à? Tiền trong túi không phải mua đồ ăn vật thì cũng là mua thẻ game, ở đâu còn tiền thừa?”
“Hơn nữa, chuyện đầu tư cổ phiếu tớ không muốn ồn ào cho nhiều người biết, dù sao chúng ta vẫn đang là học sinh, nếu để trường học biết chắc chắn đám lãnh đạo chỉ biết thành tích kia sẽ lải nhải. Cậu nghĩ đi, với cái miệng rộng kia của Dương Khâm, nói không chừng hôm nay tớ tìm nó hùn vốn đầu tư cổ phiếu, ngày mai trên dưới cả trường đều biết việc này rồi. Tớ nghĩ tới nghĩ lui, trong những người quen biết xung quanh chỉ có cậu là tương đối đáng tin cậy.”
Tưởng Thanh Dung nghĩ đến tính cách của Dương Khâm cùng mấy đồng đội trong đội bóng rổ có tốc độ khuếch tán bát quái không thua gì Dương Khâm, cảm thấy lo lắng của Lâm Đức Bân không phải không có đạo lý.
Vậy nói như vậy có phải là, địa vị của cậu trong lòng Lâm Đức Bân còn cao hơn bọn Dương Khâm?
Trong lòng mừng thầm lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, Tưởng Thanh Dung cúi đầu uống nước để che đi khóe miệng đang toe toét của mình.
Lập tức, thị trường chứng khoán mới vừa rồi còn bị cậu coi là đầm rồng hang hổ cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều. Nghĩ đến việc cậu sắp có được tài khoản liên danh với Lâm Đức Bân, cậu liền cảm thấy đồng kia bỏ ra rất có giá trị.
“Ngày mai tớ lấy tiền cho cậu.”
“Không gấp, đợi tớ mở tài khoản xong sẽ tìm cậu lấy.” Lâm Đức Bân vui vẻ bắt tay Tưởng Thanh Dung, “Tớ từng nói muốn cho cậu ăn ngon mặc sướng. Cậu chờ đi, chậm nhất sang năm, tớ cam đoan biến của cậu thành .”
đồng có thể biến thành đồng không không phải vấn đề Tưởng Thanh Dung cần quan tâm lúc này, tất cả tâm thần của cậu đều đặt lên tay phải của mình!
Bàn tay Lâm Đức Bân dày rộng, ngón tay thon dài, có thể dùng một tay cầm bóng rổ thoải mái. Hiện giờ đôi tay này đang nắm lấy tay phải của Tưởng Thanh Dung lắc qua lắc lại.
Trong lòng Tưởng Thanh Dung biết, đây là bắt tay, là hình thức biểu đạt hai bên hợp tác thành công, nhưng cậu vẫn thấy rung động.
Cái này, có tính là nắm tay không?
Rất muốn mở ra năm ngón cùng cậu ấy mười ngón đan chặt.
— thế nhưng lại không dám. Tối đa, chỉ dùng chút lực nắm lại, coi như đó chính là nắm tay trong tưởng tượng!
Sau trận bóng rổ, sinh hoạt của Tưởng Thanh Dung trở về quỹ đạo bình thường.
Bởi vì muốn học sinh tập trung tinh thần vào kỳ thi cuối kỳ một tháng nữa, những ngày tiếp đó đội bóng rổ không tổ chức tập luyện.
Mấy người Lâm Đức Bân say mê bóng rổ sẽ vào cuối tuần đi tìm đám bạn trường ngoài đánh đối kháng, nhưng bóng rổ ba người tính đối kháng rất mạnh hơn nữa yêu cầu với thân thể cũng rất cao, cho nên thân thể bé nhỏ của Tưởng Thanh Dung không trong phạm vi suy xét của bọn hắn.
Cho dù là vậy, giao tình của Tưởng Thanh Dung với Lâm Đức Bân cũng không vì không chơi bóng ví nhau mà lạnh nhạt, ngực lại còn thân thiết hơn lúc đầu.
“Giữa trưa tớ có đến nơi giao dịch nhìn thử, cổ phiếu của chúng ta vẫn chưa có gì khởi sắc.” Tưởng Thanh Dung vừa vào lớp Lâm Đức Bân đã đến bên bàn cậu nói cho cậu biết tin tức không phải tốt này.
Một tuần trước, Tưởng Thanh Dung lấy ra đồng, thêm đồng của Lâm Đức Bân tổng cộng là đồng, dùng làm tài chính khởi động ném vào thị trường chứng khoán. Bởi vì Tưởng Thanh Dung dốt đặc cắn mai về cổ phiếu, cuối cùng Lâm Đức Bân phải đứng ra mua một loại cổ phiếu khoa học kỹ thuật.
Theo giải thích của Lâm Đức Bân thì, thế kỷ sẽ là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, mua cổ phiếu khoa học kỹ thuật chỉ lãi chứ không lỗ.
Thời gian giao dịch của thị trường chứng khoán trùng với thời gian đi học của hao người, vì thế muốn hiểu rõ xu thế của thị trường chứng khoán chỉ có thể tranh thủ nghỉ giải lao giữa trưa dến nơi giao dịch xem. Lâm Đức Bân cứ hai ba ngày sẽ chạy tới nơi giao dịch nhìn mức lên xuống của cổ phiếu của bọn cậu.
Đáng tiếc, mỗi lần hắn mang về tin tức đều không mấy lạc quan.
Cổ phiếu khoa học kỹ thuật bọn cậu mua kia như đầm nước đọng, cứ quanh quẩn trong khoảng mấy điểm, không tăng cũng không giảm.
Theo lý trí, cậu không muốn đi đầu tư cổ phiếu với Lâm Đức Bân, nhưng theo cảm tình, cậu lại rất muốn cùng đầu tư với Lâm Đức Bân.
Cậu hi vọng nhân sinh của cậu có thể cùng Lâm Đức Bân có càng nhiều điểm chốt.
“Nếu không thế này đi, tiền xem như tớ vay của cậu. Buôn bán lời, phần nên là của cậu tớ sẽ chia cho cậu không ít một đồng, nếu lỗ tớ tự bỏ tiền túi trả lại cậu.” Thấy Tưởng Thanh Dung vẫn lưỡng lự không quyết tâm, Lâm Đức Bân liền đề nghị như vậy.