Cố Thanh Đồng lên khoa, bận rộn một lúc mới xong công việc. Cô ghi chú hoạt động cuối tuần vào một cuốn sổ.
Chiều thứ tư tuần sau khoa Trung văn tổ chức buổi giáo dục chủ nghĩa yêu nước, cô là người phụ trách.
Lớp trưởng lớp 1301 đã thông báo lên khoa, tháng mười một tổ chức dã ngoại mùa thu, vẫn là cô phụ trách.
Cố Thanh Đồng vẫn chưa quyết định luận văn. Cô thở hắt ra một cái, lúc xuống tầng thì đi ngang qua tầng hai, đây là nơi làm việc của khoa toán.
Gần quan được ban lộc.
Trong đầu cô bất chợt hiện lên những con chữ này. Cô vội vàng lắc đầu, nhiễm độc nghiêm trọng quá rồi. Hai cô nàng ở kí túc suốt ngày nhắc đi nhắc lại câu này, nhưng kỳ lạ thay, đến giờ ba người họ vẫn còn độc thân vui vẻ.
Buổi tối về kí túc, Triệu Hiểu Như và Trần Lộ đều ở phòng.
Triệu Hiểu Như đang đeo tai nghe, kiên trì cày phim. Trần Lộ thì lên mạng tìm tài liệu, chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp.
Từ sau nghỉ lễ quốc khánh, đây là lần đầu Cố Thanh Đồng về kí túc. Hai người thấy cô thì dừng lại công việc.
Trần Lộ nói: “Mình quyết định không học tiến sĩ nữa.”
Cố Thanh Đồng gật đầu: “Đúng thật là không chấp nhận được loại người thứ ba.”
“Thế mà cậu còn muốn tiếp tục.”
“Mình không vào địa ngục thì ai vào.” Cố Thanh Đồng nghiêm túc đáp trả.
Trần Lộ cười khúc khích: “À đúng rồi, vừa nãy em gái cậu tới tìm cậu đấy, bảo là gọi điện thoại mà cậu không bắt máy.”
Cố Thanh Đồng lôi di động ra, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ của cô em họ.
Cô ra ban công gọi điện. Giọng Tiếu Vũ Đồng từ bên kia điện thoại truyền tới: “Chị, sao chị không nói em biết lớp em đổi giáo viên.”
“Chẳng phải em biết rồi đấy thôi.”
“Không giống nhau.” Tiếu Vũ Đồng túm tóc: “Đáng lẽ chị nên nói sớm cho em biết chứ. Đúng là trời xanh rủ lòng thương, ban cho chúng ta một vưu vật.”
Vưu vật. Lâm Mặc Tuân là vưu vật, Cố Thanh Đồng mường tượng, không khỏi ho khan một tiếng khô khốc.
“Ngọc thụ lâm phong, ôn tồn lễ độ…”
“Từ lúc nào mà em có tài văn vẻ thế. Chị nhớ trước kia ngữ văn của em đều là…”
“Stop. Đấy là chuyện hôm qua, bây giờ mỗi ngày em đều hun đúc tình cảm sâu đậm, đọc vạn quyển sách, vốn quyết tâm chuyển khoa nhưng giờ em chợt phát hiện khoa toán tốt vô cùng tốt.”
“Nam sắc mê hoặc.” Cố Thanh Đồng đánh trúng trọng tâm.
Tiếu Vũ Đồng cười hinh hích, Cố Thanh Đồng cảm thấy điệu cười của cô em này rất thô bỉ.
“Mà chị sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi còn gì, bao giờ thì đào ra cho em một người anh rể đây? Em điều tra thực tế giúp chị.”
Cố Thanh Đồng ngẩng mặt nhìn trời.
Gần đây diễn đàn của đại học C đang nổi lên mấy chuyện rất là “bullshit”. Vì một người nào đó mà người nổi tiếng nhất của khoa Toán không còn là Mạc Chúc Liễu nữa, nghe nói gần đây giờ học của Lâm Mặc Tuân rất đông sinh viên, hầu như kín chỗ.
Buổi sáng nhàn nhã, Cố Thanh Đồng cầm sổ ghi chép đến thư viện, lên mạng, vào diễn đàn. Các topic kéo dài đến tận trang thứ tư, cô đọc từ đầu đến cuối một lần. Với tốc độ này thì phải đọc gần mươi phút, đành kiên nhẫn và kiên nhẫn. Quả nhiên mạng miễn phí thì dùng chẳng ra gì.
Không thể không bội phục sức mạnh của quẩn chúng, đến ảnh thời học sinh của Lâm Mặc Tuân cũng có thể lôi ra ánh sáng.
Cố Thanh Đồng hớn hở phóng to ảnh để xem, thầm khen may mà lớn lên không xấu trai. Ai bảo lúc bé thì xinh xắn đáng yêu, lớn lên thì biến dạng chứ.
Ngón tay cô không chịu sự điều khiển, lưu ảnh lại.
“Lâm Mặc Tuân, hai mươi sáu tuổi, cao 1m84, nhóm máu B, giáo viên Toán học, tốt nghiệp tại Havard.”
“Anh ấy là huyền thoại của trường trung học Định Lăng bọn tôi, lúc chúng tôi đi học, thỉnh thoảng thầy cô sẽ nhắc đến anh ấy, cuộc thi toán học cá nhân SAT II* đạt điểm tối đa. Không phải hạng thường đâu.”
*SAT II (Subject test): Là một trong những kỳ thi chuẩn hóa (nghĩa là mỗi đợt thi đều có dạng thức đề thi giống nhau) cho việc đăng ký vào một số đại học tại Hoa Kỳ, bao gồm 3 phần là Toán, đọc hiểu và viết. SAT II gồm tất cả 18 môn học khác nhau, mỗi kỳ thí sinh có thể đăng kí tham gia tối đa 3 môn (Tổng hợp từ và )
“Hôm kỉ niệm ngày thành lập trường trung học Định Lăng, anh ấy lên sân khấu đánh đàn.”
“Giới này nhiều “trâu bò” lắm, một Lâm Mặc Tuân, lại thêm Tần Tử Chấp.”
“Lầu trên biết rành nhỉ. Vậy cậu có biết gì nữa không, tỷ như hiện giờ tôi rất muốn biết thầy Lâm còn độc thân hay không?”
…
Cố Thanh Đồng dựa lưng vào thành ghế, ngoài khung cửa sổ thủy tinh là bầu trời trong vắt một màu. Hiếm khi cô nhớ về quãng thời gian trung học.
Trong lúc ngẩn người bỗng cô liếc mắt về phía trước, cô cuống quít xoay đầu qua chỗ khác. Hai bóng dáng ở phía trước đi qua cô.
Úi, là anh ấy.
Ra khỏi thư viện, bỗng Lâm Mặc Tuân dừng bước chân, hơi nghiêng đầu nhìn về góc phía Đông.
“Sao thế?” Trương Sở hỏi.
Ánh mặt trời rọi vào gương mặt Lâm Mặc Tuân, che đi hơn nửa gương mặt của anh. Trương Sở chỉ thấy Lâm Mặc Tuân mỉm cười, sau đó anh khẽ khàng cất tiếng: “Thư viện đại học C có không khí thật đấy.”
Trương Sở sửng sốt, bắt gặp hai bên hành lang có rất nhiều đôi tình nhân, anh cười cười: “Ừ, thư viện mới xây được sáu năm, mở rộng theo hướng nhân văn, không ít tình nhân là sinh viên thích tới đây.”
Lâm Mặc Tuần lại cong khóe môi: “Ừ, rất thích hợp.”
“Có cơ hội thì anh dẫn người kia của mình tới đây đi, ôn lại tuổi thanh xuân.”
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân dần thu lại, chậm rãi mở miệng: “Nếu có cơ hội, tôi sẽ.”
Ánh mắt Cố Thanh Đồng đuổi theo bóng dáng của anh, nhìn anh dần biến mắt trong tầm mắt của mình. Trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Sau một tháng bọn họ chưa từng gặp nhau.
Thấm thoát đến tháng mười một, tiết trời dần trở lạnh.
Cố Thanh Đồng nhận được tấm thiệp cưới của một bạn học thời trung học. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô lục tục tham gia hơn mười hôn lễ. Lúc đầu thì không sao, bây giờ cứ đi một đám không ít thì nhiều đều sẽ mất tự nhiên.
Tầm xế chiều cô đi gặp thầy hướng dẫn để nộp bài luận văn đã sửa xong.
Thầy Trần nhanh chóng đọc qua, ôn hòa nói: “Không tệ. Đã nói chuyện học tiến sĩ với cha em chưa?”
Cố Thanh Đồng lắc đầu, có vẻ trong nhà không tán thành lắm.
Thầy Trần trêu: “Tôi hiểu, em cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Khai thông cho người trong nhà, nếu không đến lúc cha em tới tìm tôi tính sổ, tôi không nói lại ông ấy được đâu.”
Cố Thanh Đồng vui vẻ, cô có thể mường tượng ra biểu cảm của ông cha nhà mình.
Buổi tối trở về kí túc, Trần Lộ đang đánh răng, từ lúc Cố Thanh Đồng về, cô đánh khoảng tám phút mà không xong.
Cố Thanh Đồng hỏi: “Răng cậu ấy làm sao à?”
Triệu Hiểu Như lắc đầu: “Vừa về thì thấy cậu ấy đang đánh răng rồi. Trắng thế cơ mà.”
Hai người nhìn nhau.
Cố Thanh Đồng hỏi: “Hai cậu ăn tối rồi à?”
Triệu Hiểu Như đáp: “Mình ăn ở ngoài, cậu ấy…”
Hai người chợt hiểu ra, cười xấu xa.
Cố Thanh Đồng: “Lại đi tiếp thêm lòng trắng trứng rồi.”
Triệu Hiểu Như đế vào: “Bây giờ ấy à, canteen phát triển theo xu hướng một màu xanh biếc không ô nhiễm.”
Trần Lộ cắn bàn chải lao ra, mồm miệng toàn kem đánh răng: “Biết đâu lần sau đến lượt mấy cậu.”
Cố Thanh Đồng và Triệu Hiểu Như cùng nén cười.
Trần Lộ hậm hực vào đánh răng tiếp.
Đúng là tạo nghiệt.
Chỉ có điều hai người rất tò mò không biết rốt cuộc là chuyện gì. Vì chuyện này mà ở kí túc vui vẻ một ngày, đột nhiên Cố Thanh Đồng ngộ ra thâm ý thế nào là vui quá hóa buồn.
Buổi trưa cô nhận được tin nhắn của Hứa Diệu Thanh, người bạn cùng bàn thời trung học thế này: “Nghe bảo hình như Trần Nhượng mời tất cả bạn học đến. Minh không về được, cậu gửi quà giúp mình nhé.”
Cố Thanh Đồng sửng sốt, nhiều bạn học vậy ư. Cô không ngờ hôn lễ lần này lại biến thành họp lớp.
Hai người hàn huyên mấy câu tầm phào, cuối cùng Cố Thanh Đồng biết được thì ra đây là cuộc hôn nhân thương mại, nhà gái là thế gia vọng tộc tại thành phố lân cận, vậy nên hôn lễ lần này làm to là lẽ tự nhiên.
Buổi tối đi ngủ Cố Thanh Đồng lăn qua lộn lại trên chiếc giường đơn làm ván giường vang lên những tiếng cọt kẹt, sáng hôm sau bị Triệu Hiểu Như phàn nàn.
Cố Thanh Đồng chỉ vào vành mắt thâm xì của mình, bất đắc dĩ nhún vai: “Xem hộ mình xem bộ quần áo kia có đi ăn cưới được không?”
“Bộ này hả, một màu trắng thanh thuần.”
“Hôm đó nhiệt độ giảm, trời hơi lạnh thì phải.”
“Bộ này có vẻ già dặn.”
“Hơi già.”
Cố Thanh Đồng trợn mắt, sực nhớ ra bộ quần áo lần trước cô út mua cho vẫn chưa mặc lần nào, nhưng cô vất nó ở nhà mất rồi.
Ba người đến canteen ăn cơm, trên đường vừa đi vừa tán dóc.
“Trước đây cậu đi ăn cưới có lắm chuyện như lần này đâu nhỉ? Nói mau, lần này ăn cưới ai?”
Cố Thanh Đồng lục lọi quần áo: “Bạn học lớp mười.”
“Có gian tình.” Hai người kia đồng thanh.
“Rồi rồi, năm đó mình yêu cậu ta chết đi sống lại, nhưng trong mắt người ta chưa từng có mình, còn bắt nạt mình suốt ngày nữa kia.”
“Hôn lễ lần này chính là cơ hội báo thù của cậu. Lúc cô dâu chú rể trao nhẫn, cậu dắt một con ngựa tới diễn màn cướp dâu.” Hai người kia tự biên, tự diễn, tự vui.
Cố Thanh Đồng nghe hai người ba hoa, cuối cùng cất giọng đầy chân thành: “Thật ra thì các cậu tốt nghiệp khoa điện ảnh chính quy mới đúng.”
Bỗng có người lướt qua bên cạnh, Cố Thanh Đồng hơi liếc qua, khóe miệng liền cong lên. Triệu Hiểu Như và Trần Lộ cùng dừng bước chân.
“Ai thế?”
“Đẹp trai quá.”
“Nhìn có mỗi bóng lưng mà cậu cũng biết người ta có đẹp trai hay không à? Mắt tinh phết nhỉ.”
“Mình làm cuộc khảo sát tổng hợp rồi, khí chất kia, dáng người kia, không sai được. Không tin thì cậu xem đi, đẹp trai…”
Mấy nam sinh phía trước đồng loạt quay đầu lại.
Cố Thanh Đồng và Triệu Hiểu Như cùng ngẩng đầu nhìn trời, Trần Lộ bĩu môi: “Đám nam sinh này đúng là tự luyến.”
Khóe miệng Cố Thanh Đồng co giật, vẻ mặt nghiêm túc: “Hai cậu nói xem có phải vừa nãy người vẫn đi theo mình là…đám nam sinh đó không?”
Trần Lộ cảm thán: “Bạn học, chữ “đám” của cậu nói ra miễn cưỡng quá.”
Triệu Hiểu Như cười khùng khục: “Thanh Đồng, không ngờ cậu ngày càng biết nói đùa.”
Chiều thứ tư tuần sau khoa Trung văn tổ chức buổi giáo dục chủ nghĩa yêu nước, cô là người phụ trách.
Lớp trưởng lớp 1301 đã thông báo lên khoa, tháng mười một tổ chức dã ngoại mùa thu, vẫn là cô phụ trách.
Cố Thanh Đồng vẫn chưa quyết định luận văn. Cô thở hắt ra một cái, lúc xuống tầng thì đi ngang qua tầng hai, đây là nơi làm việc của khoa toán.
Gần quan được ban lộc.
Trong đầu cô bất chợt hiện lên những con chữ này. Cô vội vàng lắc đầu, nhiễm độc nghiêm trọng quá rồi. Hai cô nàng ở kí túc suốt ngày nhắc đi nhắc lại câu này, nhưng kỳ lạ thay, đến giờ ba người họ vẫn còn độc thân vui vẻ.
Buổi tối về kí túc, Triệu Hiểu Như và Trần Lộ đều ở phòng.
Triệu Hiểu Như đang đeo tai nghe, kiên trì cày phim. Trần Lộ thì lên mạng tìm tài liệu, chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp.
Từ sau nghỉ lễ quốc khánh, đây là lần đầu Cố Thanh Đồng về kí túc. Hai người thấy cô thì dừng lại công việc.
Trần Lộ nói: “Mình quyết định không học tiến sĩ nữa.”
Cố Thanh Đồng gật đầu: “Đúng thật là không chấp nhận được loại người thứ ba.”
“Thế mà cậu còn muốn tiếp tục.”
“Mình không vào địa ngục thì ai vào.” Cố Thanh Đồng nghiêm túc đáp trả.
Trần Lộ cười khúc khích: “À đúng rồi, vừa nãy em gái cậu tới tìm cậu đấy, bảo là gọi điện thoại mà cậu không bắt máy.”
Cố Thanh Đồng lôi di động ra, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ của cô em họ.
Cô ra ban công gọi điện. Giọng Tiếu Vũ Đồng từ bên kia điện thoại truyền tới: “Chị, sao chị không nói em biết lớp em đổi giáo viên.”
“Chẳng phải em biết rồi đấy thôi.”
“Không giống nhau.” Tiếu Vũ Đồng túm tóc: “Đáng lẽ chị nên nói sớm cho em biết chứ. Đúng là trời xanh rủ lòng thương, ban cho chúng ta một vưu vật.”
Vưu vật. Lâm Mặc Tuân là vưu vật, Cố Thanh Đồng mường tượng, không khỏi ho khan một tiếng khô khốc.
“Ngọc thụ lâm phong, ôn tồn lễ độ…”
“Từ lúc nào mà em có tài văn vẻ thế. Chị nhớ trước kia ngữ văn của em đều là…”
“Stop. Đấy là chuyện hôm qua, bây giờ mỗi ngày em đều hun đúc tình cảm sâu đậm, đọc vạn quyển sách, vốn quyết tâm chuyển khoa nhưng giờ em chợt phát hiện khoa toán tốt vô cùng tốt.”
“Nam sắc mê hoặc.” Cố Thanh Đồng đánh trúng trọng tâm.
Tiếu Vũ Đồng cười hinh hích, Cố Thanh Đồng cảm thấy điệu cười của cô em này rất thô bỉ.
“Mà chị sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi còn gì, bao giờ thì đào ra cho em một người anh rể đây? Em điều tra thực tế giúp chị.”
Cố Thanh Đồng ngẩng mặt nhìn trời.
Gần đây diễn đàn của đại học C đang nổi lên mấy chuyện rất là “bullshit”. Vì một người nào đó mà người nổi tiếng nhất của khoa Toán không còn là Mạc Chúc Liễu nữa, nghe nói gần đây giờ học của Lâm Mặc Tuân rất đông sinh viên, hầu như kín chỗ.
Buổi sáng nhàn nhã, Cố Thanh Đồng cầm sổ ghi chép đến thư viện, lên mạng, vào diễn đàn. Các topic kéo dài đến tận trang thứ tư, cô đọc từ đầu đến cuối một lần. Với tốc độ này thì phải đọc gần mươi phút, đành kiên nhẫn và kiên nhẫn. Quả nhiên mạng miễn phí thì dùng chẳng ra gì.
Không thể không bội phục sức mạnh của quẩn chúng, đến ảnh thời học sinh của Lâm Mặc Tuân cũng có thể lôi ra ánh sáng.
Cố Thanh Đồng hớn hở phóng to ảnh để xem, thầm khen may mà lớn lên không xấu trai. Ai bảo lúc bé thì xinh xắn đáng yêu, lớn lên thì biến dạng chứ.
Ngón tay cô không chịu sự điều khiển, lưu ảnh lại.
“Lâm Mặc Tuân, hai mươi sáu tuổi, cao 1m84, nhóm máu B, giáo viên Toán học, tốt nghiệp tại Havard.”
“Anh ấy là huyền thoại của trường trung học Định Lăng bọn tôi, lúc chúng tôi đi học, thỉnh thoảng thầy cô sẽ nhắc đến anh ấy, cuộc thi toán học cá nhân SAT II* đạt điểm tối đa. Không phải hạng thường đâu.”
*SAT II (Subject test): Là một trong những kỳ thi chuẩn hóa (nghĩa là mỗi đợt thi đều có dạng thức đề thi giống nhau) cho việc đăng ký vào một số đại học tại Hoa Kỳ, bao gồm 3 phần là Toán, đọc hiểu và viết. SAT II gồm tất cả 18 môn học khác nhau, mỗi kỳ thí sinh có thể đăng kí tham gia tối đa 3 môn (Tổng hợp từ và )
“Hôm kỉ niệm ngày thành lập trường trung học Định Lăng, anh ấy lên sân khấu đánh đàn.”
“Giới này nhiều “trâu bò” lắm, một Lâm Mặc Tuân, lại thêm Tần Tử Chấp.”
“Lầu trên biết rành nhỉ. Vậy cậu có biết gì nữa không, tỷ như hiện giờ tôi rất muốn biết thầy Lâm còn độc thân hay không?”
…
Cố Thanh Đồng dựa lưng vào thành ghế, ngoài khung cửa sổ thủy tinh là bầu trời trong vắt một màu. Hiếm khi cô nhớ về quãng thời gian trung học.
Trong lúc ngẩn người bỗng cô liếc mắt về phía trước, cô cuống quít xoay đầu qua chỗ khác. Hai bóng dáng ở phía trước đi qua cô.
Úi, là anh ấy.
Ra khỏi thư viện, bỗng Lâm Mặc Tuân dừng bước chân, hơi nghiêng đầu nhìn về góc phía Đông.
“Sao thế?” Trương Sở hỏi.
Ánh mặt trời rọi vào gương mặt Lâm Mặc Tuân, che đi hơn nửa gương mặt của anh. Trương Sở chỉ thấy Lâm Mặc Tuân mỉm cười, sau đó anh khẽ khàng cất tiếng: “Thư viện đại học C có không khí thật đấy.”
Trương Sở sửng sốt, bắt gặp hai bên hành lang có rất nhiều đôi tình nhân, anh cười cười: “Ừ, thư viện mới xây được sáu năm, mở rộng theo hướng nhân văn, không ít tình nhân là sinh viên thích tới đây.”
Lâm Mặc Tuần lại cong khóe môi: “Ừ, rất thích hợp.”
“Có cơ hội thì anh dẫn người kia của mình tới đây đi, ôn lại tuổi thanh xuân.”
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân dần thu lại, chậm rãi mở miệng: “Nếu có cơ hội, tôi sẽ.”
Ánh mắt Cố Thanh Đồng đuổi theo bóng dáng của anh, nhìn anh dần biến mắt trong tầm mắt của mình. Trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Sau một tháng bọn họ chưa từng gặp nhau.
Thấm thoát đến tháng mười một, tiết trời dần trở lạnh.
Cố Thanh Đồng nhận được tấm thiệp cưới của một bạn học thời trung học. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô lục tục tham gia hơn mười hôn lễ. Lúc đầu thì không sao, bây giờ cứ đi một đám không ít thì nhiều đều sẽ mất tự nhiên.
Tầm xế chiều cô đi gặp thầy hướng dẫn để nộp bài luận văn đã sửa xong.
Thầy Trần nhanh chóng đọc qua, ôn hòa nói: “Không tệ. Đã nói chuyện học tiến sĩ với cha em chưa?”
Cố Thanh Đồng lắc đầu, có vẻ trong nhà không tán thành lắm.
Thầy Trần trêu: “Tôi hiểu, em cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Khai thông cho người trong nhà, nếu không đến lúc cha em tới tìm tôi tính sổ, tôi không nói lại ông ấy được đâu.”
Cố Thanh Đồng vui vẻ, cô có thể mường tượng ra biểu cảm của ông cha nhà mình.
Buổi tối trở về kí túc, Trần Lộ đang đánh răng, từ lúc Cố Thanh Đồng về, cô đánh khoảng tám phút mà không xong.
Cố Thanh Đồng hỏi: “Răng cậu ấy làm sao à?”
Triệu Hiểu Như lắc đầu: “Vừa về thì thấy cậu ấy đang đánh răng rồi. Trắng thế cơ mà.”
Hai người nhìn nhau.
Cố Thanh Đồng hỏi: “Hai cậu ăn tối rồi à?”
Triệu Hiểu Như đáp: “Mình ăn ở ngoài, cậu ấy…”
Hai người chợt hiểu ra, cười xấu xa.
Cố Thanh Đồng: “Lại đi tiếp thêm lòng trắng trứng rồi.”
Triệu Hiểu Như đế vào: “Bây giờ ấy à, canteen phát triển theo xu hướng một màu xanh biếc không ô nhiễm.”
Trần Lộ cắn bàn chải lao ra, mồm miệng toàn kem đánh răng: “Biết đâu lần sau đến lượt mấy cậu.”
Cố Thanh Đồng và Triệu Hiểu Như cùng nén cười.
Trần Lộ hậm hực vào đánh răng tiếp.
Đúng là tạo nghiệt.
Chỉ có điều hai người rất tò mò không biết rốt cuộc là chuyện gì. Vì chuyện này mà ở kí túc vui vẻ một ngày, đột nhiên Cố Thanh Đồng ngộ ra thâm ý thế nào là vui quá hóa buồn.
Buổi trưa cô nhận được tin nhắn của Hứa Diệu Thanh, người bạn cùng bàn thời trung học thế này: “Nghe bảo hình như Trần Nhượng mời tất cả bạn học đến. Minh không về được, cậu gửi quà giúp mình nhé.”
Cố Thanh Đồng sửng sốt, nhiều bạn học vậy ư. Cô không ngờ hôn lễ lần này lại biến thành họp lớp.
Hai người hàn huyên mấy câu tầm phào, cuối cùng Cố Thanh Đồng biết được thì ra đây là cuộc hôn nhân thương mại, nhà gái là thế gia vọng tộc tại thành phố lân cận, vậy nên hôn lễ lần này làm to là lẽ tự nhiên.
Buổi tối đi ngủ Cố Thanh Đồng lăn qua lộn lại trên chiếc giường đơn làm ván giường vang lên những tiếng cọt kẹt, sáng hôm sau bị Triệu Hiểu Như phàn nàn.
Cố Thanh Đồng chỉ vào vành mắt thâm xì của mình, bất đắc dĩ nhún vai: “Xem hộ mình xem bộ quần áo kia có đi ăn cưới được không?”
“Bộ này hả, một màu trắng thanh thuần.”
“Hôm đó nhiệt độ giảm, trời hơi lạnh thì phải.”
“Bộ này có vẻ già dặn.”
“Hơi già.”
Cố Thanh Đồng trợn mắt, sực nhớ ra bộ quần áo lần trước cô út mua cho vẫn chưa mặc lần nào, nhưng cô vất nó ở nhà mất rồi.
Ba người đến canteen ăn cơm, trên đường vừa đi vừa tán dóc.
“Trước đây cậu đi ăn cưới có lắm chuyện như lần này đâu nhỉ? Nói mau, lần này ăn cưới ai?”
Cố Thanh Đồng lục lọi quần áo: “Bạn học lớp mười.”
“Có gian tình.” Hai người kia đồng thanh.
“Rồi rồi, năm đó mình yêu cậu ta chết đi sống lại, nhưng trong mắt người ta chưa từng có mình, còn bắt nạt mình suốt ngày nữa kia.”
“Hôn lễ lần này chính là cơ hội báo thù của cậu. Lúc cô dâu chú rể trao nhẫn, cậu dắt một con ngựa tới diễn màn cướp dâu.” Hai người kia tự biên, tự diễn, tự vui.
Cố Thanh Đồng nghe hai người ba hoa, cuối cùng cất giọng đầy chân thành: “Thật ra thì các cậu tốt nghiệp khoa điện ảnh chính quy mới đúng.”
Bỗng có người lướt qua bên cạnh, Cố Thanh Đồng hơi liếc qua, khóe miệng liền cong lên. Triệu Hiểu Như và Trần Lộ cùng dừng bước chân.
“Ai thế?”
“Đẹp trai quá.”
“Nhìn có mỗi bóng lưng mà cậu cũng biết người ta có đẹp trai hay không à? Mắt tinh phết nhỉ.”
“Mình làm cuộc khảo sát tổng hợp rồi, khí chất kia, dáng người kia, không sai được. Không tin thì cậu xem đi, đẹp trai…”
Mấy nam sinh phía trước đồng loạt quay đầu lại.
Cố Thanh Đồng và Triệu Hiểu Như cùng ngẩng đầu nhìn trời, Trần Lộ bĩu môi: “Đám nam sinh này đúng là tự luyến.”
Khóe miệng Cố Thanh Đồng co giật, vẻ mặt nghiêm túc: “Hai cậu nói xem có phải vừa nãy người vẫn đi theo mình là…đám nam sinh đó không?”
Trần Lộ cảm thán: “Bạn học, chữ “đám” của cậu nói ra miễn cưỡng quá.”
Triệu Hiểu Như cười khùng khục: “Thanh Đồng, không ngờ cậu ngày càng biết nói đùa.”