Lâm Mặc Tuân lấy ly từ tay cô, mỉm cười với cô một cái. Các bàn xung quanh không có tiếng động.
Lâm Mặc Tuân tự nhiên uống một ngụm: “Tôi cạn trước để kính rượu.”
Thế là một chén xuống bụng.
“Mấy năm nay cảm ơn mọi người vẫn nhớ đến.” Anh thủng thẳng nói.
Trong giây lát vẻ mặt mấy bạn học cũ vừa kích động lúc nãy hơi trầm xuống.
“Chuyện này… Chắn chắn là chuyện đặc biệt nhất trong mấy năm họp lớp. Thật là thú vị.” Không biết là ai nói một câu, nháy mắt mọi người cùng mở máy hát.
“Đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt. Lâm Mặc Tuân và Cố Thanh Đồng yêu nhau.”
“Mình cũng không thể tin được. Bao năm như vậy, sao hai người này lại yêu nhau được chứ?”
Hứa Diệu Thanh đang cầm ly rượu, vẻ mặt ngơ ngác.
“Hứa Diệu Thanh, cậu và Cố Thanh Đồng ngồi cùng bàn ba năm, hai người họ có gian tình từ bao giờ vậy?”
Hứa Diệu Thanh giương mắt nhìn phía trước, Lâm Mặc Tuân nghiêng người, không biết thì thầm bên tai Cố Thanh Đồng cái gì, Cố Thanh Đồng gật đầu, gương mặt toát ra sự dịu dàng khó tả. “Đại khái chính là duyên phận thôi.”
“Cũng không phải vậy. Năm xưa Lâm Mặc Tuân được bao nhiêu là nữ sinh hoanh nghênh đấy.”
“Mình còn tưởng rằng Cố Thanh Đồng và Tần Tử Chấp là một cặp. Hai người họ rất thân nhau, ngày ngày cùng đến trường.”
Cố Thanh Đồng uống nước trái cây, ai đó vừa nói bản thân uống say, bắt cô chịu trách nhiệm.
Trần Nhượng cười tỉnh bơ: “Tuyên cáo chủ quyền sẽ phải trả giá đắt đấy, thầy Lâm!”
Cố Thanh Đồng đưa anh một chén nước ấm, Lâm Mặc Tuân lắc đầu.
Trần Nhượng liếc Cố Thanh Đồng, cười giảo hoạt: “Cẩn thận người uống say… uống say gì nhỉ?”
Lâm Mặc Tuân nhìn anh với vẻ khinh thường: “Cậu cho rằng ai cũng như cậu sao?”
Khóe môi Trần Nhượng giật giật, yên lặng xoay người.
Cố Thanh Đồng nhìn sắc mặt Lâm Mặc Tuân không ổn: “Chúng ta đi trước nhé.”
Lâm Mặc Tuân gật đầu: “Anh cũng đang có ý đó.”
Hai người chào hỏi rồi rời đi, để lại những bạn học cũ cảm khái không thôi.
Cố Thanh Đồng đỡ tay Lâm Mặc Tuân, Lâm Mặc Tuân hơi tựa vào người cô, song không để cô chịu sức nặng quá nhiều.
Cố Thanh Đồng trầm mặc.
“Tại sao không nói chuyện?” Lâm Mặc Tuân hỏi.
Cố Thanh Đồng giơ tay lên vén tóc: “Hình như mỗi lần đều là anh đỡ rượu cho em.”
Lâm Mặc Tuân cười tủm tỉm, biết cô lo lắng mình uống nhiều quá. Thật ra cô không hề biết, có lúc lấy thân phận khác đỡ rượu thay cô, trong lòng anh dâng lên niềm thỏa mãn chưa từng có.
“Ừ, cho nên em phải chăm sóc anh chu đáo vào đấy.” Lâm Mặc Tuân vừa nói vừa nhích lại gần cổ cô.
Trên hành lang yên tĩnh không một bóng người. Cố Thanh Đồng để mặc anh.
“Thanh Đồng…”
Cố Thanh Đồng nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Thanh Đồng, lần đầu tiên nghe thấy tên em anh liền nghĩ đến… dụng cụ đồng đen. Lúc ấy rất muốn cười, nhưng vì tôn trọng bạn học nên vẫn kìm nén được.”
Gương mặt Cố Thanh Đồng giật giật.
“Sau đó mọi người nói đến “Hoắc Thanh Đồng” của ông Kim, anh thấy khóe miệng em co rút nhưng vẫn nhẫn nại giải thích.” Anh nói liên miên. Cố Thanh Đồng lẳng lặng lắng nghe.
“Thanh Đồng…” Anh gọi tên cô lần nữa.
“Em biết tên em dễ nghe, anh không cần gọi tên em mãi vậy đâu.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói.
Lâm Mặc Tuân vừa định có hành động tiến thêm một bước thì đột nhiên loáng thoáng thấy phía trước có người đang dừng chân, động tác của anh hơi đờ ra. Cố Thanh Đồng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng gò bó, giương mắt lên nhìn thì gặp người quen.
Cách vài mét, cặp mắt dù đã quen thuộc hết sức kia nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ.
Tần Tử Chấp lạnh lùng nhìn hai người.
Cố Thanh Đồng khô khốc mở miệng: “Tử Chấp, lớp bọn mình họp lớp.” Cô thêm một câu: “Lớp mười ấy, sao cậu lại ở đây?” Con ngươi cô vẫn trong trẻo, bình thản như thế.
Cuối cùng Tần Tử Chấp không quyết tâm tàn nhẫn: “Bàn chuyện làm ăn.”
“Ừ.” Cố Thanh Đồng không biết nên nói gì.
Ánh mắt Tần Tử Chấp hơi dừng lại trên đôi tay đang giao nhau của hai người, trong mắt chợt lóe tối tăm rồi biến mất. “Tôi có việc, đi trước.” Sắc mặt anh càng thêm âm trầm.
Lâm Mặc Tuân cầm tay cô. “Tử Chấp ghét em muốn chết, đại khái cả đời sẽ không tha thứ cho em.”
“Sẽ không.” Lâm Mặc Tuân nhìn phía trước, bình tĩnh nói.
“Dạ?” Cố Thanh Đồng không hiểu.
Lâm Mặc Tuân cười: “Cậu ta không phải người dễ giận vậy đâu.” Chỉ là cậu ta rất thích em, cho dù qua lâu như vậy, cậu ta vẫn không thể nào tiếp nhận.
Đổi lại là Lâm Mặc Tuân, anh cũng sẽ tức giận. Ở cạnh cô lâu như vậy, kết quả cô không tim không phổi, chỉ coi anh là một người bạn thân, không hơn không kém.
Nhưng may thay cô hơi ngốc nghếch.
Cố Thanh Đồng lái xe đưa anh về nhà, lúc gần đi, cô nói: “Ngày mai em lái xe qua.”
Lâm Mặc Tuân cười, gật đầu: “Trên đường cẩn thận. Về đến nhà gọi điện cho anh.”
Cố Thanh Đồng lái xe đến tiểu khu, dừng xe xong thì lên lầu. Mấy ngày trước đèn trên hành lang bị hỏng, không có ai tới sửa. Cố Thanh Đồng mở đèn pin của điện thoại lên, bước từng bước lên bậc cầu thang.
Trèo mấy tầng liền, cô bắt đầu thở gấp. Lục Bình An chi tiền để ba mẹ đổi phòng khác, nhưng hai người không chịu, ở nơi này mấy chục năm.
Cố Thanh Đồng thở hắt ra một hơi, còn một tầng nữa, cô chậm rãi lấy chìa khóa trong túi xách ra. Đến tầng sáu, cô đang chuẩn bị đút chìa vào khóa thì bỗng dưng có người kéo cánh tay cô.
Cố Thanh Đồng sợ hãi, tay run lên.
“Là tôi…”
“Tử Chấp? Sao cậu lại đứng ở đây, làm mình sợ muốn chết.” Trong lòng Cố Thanh Đồng vẫn còn sợ hãi.
Tần Tử Chấp không thấy rõ gương mặt của cô, nhưng gần như có thể đoán ra biểu cảm chực khóc của cô, anh cười cười: “Về rồi à? Tôi chờ em rất lâu.”
Cố Thanh Đồng nuốt ngụm nước miếng, thở hắt ra một cái: “Vào nhà ngồi một lúc đi.” Cảnh tối lửa tắt đèn, trời thì lạnh cắt da cắt thịt*, lúc này đầu óc cô vô cùng choáng váng.
*Nguyên văn là thiên hàn địa đống hình dung thời tiết vô cùng lạnh.
Tần Tử Chấp không nhúc nhích: “Tôi vẫn luôn tự nhủ rằng không được cố chấp. Nhưng mà…” Anh dừng một lúc, hai tay giữ chặt tay cô, “Nhưng mà Thanh Đồng, làm sao bây giờ? Tôi phát hiện mình vốn không bỏ được.”
Cố Thanh Đồng chỉ cảm thấy máu trong người chảy tán loạn.
“Tại sao em cho tôi một năm hi vọng, rồi đánh nát tất cả?” Tần Tử Chấp cắn răng nói từng chữ. “Em đã đồng ý một năm sau chúng ta bắt đầu. Tôi chờ em một năm… Một năm, tôi không liên lạc với em…”
Cố Thanh Đồng cắn chặt môi: “Tử Chấp, lần đấy không phải mình…”
Tần Tử Chấp chợt ngẩn ra, lực trên tay nới lỏng nhưng vẫn không buông cô ra.
“Là Hứa Diệu Thanh đăng QQ, tin nhắn cậu nhắn cho mình, là cô ấy hồi âm.” Sau đấy cô mới kiểm tra. Khi cô muốn giải thích với anh thì phát hiện điện thoại của anh không kết nối được.
Đột nhiên Tần Tử Chấp cười: “Tôi tình nguyện là em nhắn lại.” Anh kéo cô vào trong ngực mình, không khí lúc anh hít vào đập vào mặt cô nong nóng, “Thanh Đồng, tại sao? Tại sao lại là cậu ta?”
Rốt cuộc bọn họ để lỡ nhau như nào?
Còn trẻ, thời gian nhiều như vậy nhưng lại chỉ có một kết quả là bỏ lỡ nhau.
Tần Tử Chấp từ từ ôm cô: “Đừng động, để tôi ôm một lúc.” Giọng của anh khàn khàn, trầm thấp.
Cố Thanh Đồng không cự tuyệt. Cái ôm trọn trong ngực này tựa như hai người chơi trò chơi lúc nhỏ.
Bất chợt một ánh sáng sáng ngời rọi lại đây. Giáo sư Cố đứng ở cửa, trừng to đôi mắt nhìn người ở cửa, mà người đứng cạnh ông chính là Lục Bình An.
Trong nháy mắt sắc mặt hai người thay đổi xoành xoạch.
Cố Thanh Đồng và Tần Tử Chấp ngạc nhiên.
“Ba…”
Giáo sư Cố không biết nên nói gì: “Thanh Đồng à…”
Khuôn mặt Lục Bình An đanh lại: “Ở ngoài lạnh lắm, vào nhà đi.”
Tần Tử Chấp đã khôi phục vẻ mặt, chào hỏi giáo sư Cố và Lục Bình An xong liền rời đi. Lúc rời đi anh liếc Cố Thanh Đồng một cái, không nói gì.
Cố Thanh Đồng vào nhà, thay giầy.
“Ba, anh…”
Giáo sư Cố thở dài, tự trách tai mình thính thế để làm gì, nhưng lại không thể không như vậy. “Thanh Đồng, rốt cuộc con và Tử Chấp xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Cố Thanh Đồng rối rắm: “Vừa rồi hai người hiểu lầm.” Sao khéo vậy chứ? Quả rnhiên người không thể làm chuyện xấu.
Giáo sư Cố thầm xoa mồ hôi, nghĩ tới một thành ngữ… Nay Tần mai Sở*. Ông vội lắc đầu, con gái của ông mới không phải người như vậy.
*Ý chỉ sự tráo trở lật lọng. (Theo Vietphrase)
Lục Bình An nhíu mày: “Hai đứa không còn là trẻ con nữa, hành động, cử chỉ phải chú ý một chút.”
Giáo sư Cố gật gù, con trai nói có lý.
Cố Thanh Đồng nhức đầu: “Em biết mà. Đúng rồi, anh, sao bỗng dưng lại về thế? Không có chút tin tức nào cả.”
Lục Bình An yên tĩnh thâm trầm nhìn cô, những năm này số lần gặp cô em gái này có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng giữa hai người không có chút xa lạ nào. “Mẹ nói em sắp đính hôn, bắt anh về.”
Khóe môi vừa nhếch lên của Cố Thanh Đồng cứng lại trong nháy mắt: “Vẫn sớm, vẫn sớm.”
Lục Bình An nhíu mày: “Anh xem qua bài văn Lâm Mặc Tuân phát biểu rồi, cậu ta là một người rất nghiêm cẩn.”
Cố Thanh Đồng im lặng hỏi: “Anh muốn nói gì?”
“Hình như lúc cậu ta tìm đối tượng, không nghiêm túc lắm thì phải.” Lục Bình Anh cười: “Tìm thời gian gặp mặt đi, anh cũng muốn khảo sát xem xem.”
Lâm Mặc Tuân tự nhiên uống một ngụm: “Tôi cạn trước để kính rượu.”
Thế là một chén xuống bụng.
“Mấy năm nay cảm ơn mọi người vẫn nhớ đến.” Anh thủng thẳng nói.
Trong giây lát vẻ mặt mấy bạn học cũ vừa kích động lúc nãy hơi trầm xuống.
“Chuyện này… Chắn chắn là chuyện đặc biệt nhất trong mấy năm họp lớp. Thật là thú vị.” Không biết là ai nói một câu, nháy mắt mọi người cùng mở máy hát.
“Đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt. Lâm Mặc Tuân và Cố Thanh Đồng yêu nhau.”
“Mình cũng không thể tin được. Bao năm như vậy, sao hai người này lại yêu nhau được chứ?”
Hứa Diệu Thanh đang cầm ly rượu, vẻ mặt ngơ ngác.
“Hứa Diệu Thanh, cậu và Cố Thanh Đồng ngồi cùng bàn ba năm, hai người họ có gian tình từ bao giờ vậy?”
Hứa Diệu Thanh giương mắt nhìn phía trước, Lâm Mặc Tuân nghiêng người, không biết thì thầm bên tai Cố Thanh Đồng cái gì, Cố Thanh Đồng gật đầu, gương mặt toát ra sự dịu dàng khó tả. “Đại khái chính là duyên phận thôi.”
“Cũng không phải vậy. Năm xưa Lâm Mặc Tuân được bao nhiêu là nữ sinh hoanh nghênh đấy.”
“Mình còn tưởng rằng Cố Thanh Đồng và Tần Tử Chấp là một cặp. Hai người họ rất thân nhau, ngày ngày cùng đến trường.”
Cố Thanh Đồng uống nước trái cây, ai đó vừa nói bản thân uống say, bắt cô chịu trách nhiệm.
Trần Nhượng cười tỉnh bơ: “Tuyên cáo chủ quyền sẽ phải trả giá đắt đấy, thầy Lâm!”
Cố Thanh Đồng đưa anh một chén nước ấm, Lâm Mặc Tuân lắc đầu.
Trần Nhượng liếc Cố Thanh Đồng, cười giảo hoạt: “Cẩn thận người uống say… uống say gì nhỉ?”
Lâm Mặc Tuân nhìn anh với vẻ khinh thường: “Cậu cho rằng ai cũng như cậu sao?”
Khóe môi Trần Nhượng giật giật, yên lặng xoay người.
Cố Thanh Đồng nhìn sắc mặt Lâm Mặc Tuân không ổn: “Chúng ta đi trước nhé.”
Lâm Mặc Tuân gật đầu: “Anh cũng đang có ý đó.”
Hai người chào hỏi rồi rời đi, để lại những bạn học cũ cảm khái không thôi.
Cố Thanh Đồng đỡ tay Lâm Mặc Tuân, Lâm Mặc Tuân hơi tựa vào người cô, song không để cô chịu sức nặng quá nhiều.
Cố Thanh Đồng trầm mặc.
“Tại sao không nói chuyện?” Lâm Mặc Tuân hỏi.
Cố Thanh Đồng giơ tay lên vén tóc: “Hình như mỗi lần đều là anh đỡ rượu cho em.”
Lâm Mặc Tuân cười tủm tỉm, biết cô lo lắng mình uống nhiều quá. Thật ra cô không hề biết, có lúc lấy thân phận khác đỡ rượu thay cô, trong lòng anh dâng lên niềm thỏa mãn chưa từng có.
“Ừ, cho nên em phải chăm sóc anh chu đáo vào đấy.” Lâm Mặc Tuân vừa nói vừa nhích lại gần cổ cô.
Trên hành lang yên tĩnh không một bóng người. Cố Thanh Đồng để mặc anh.
“Thanh Đồng…”
Cố Thanh Đồng nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Thanh Đồng, lần đầu tiên nghe thấy tên em anh liền nghĩ đến… dụng cụ đồng đen. Lúc ấy rất muốn cười, nhưng vì tôn trọng bạn học nên vẫn kìm nén được.”
Gương mặt Cố Thanh Đồng giật giật.
“Sau đó mọi người nói đến “Hoắc Thanh Đồng” của ông Kim, anh thấy khóe miệng em co rút nhưng vẫn nhẫn nại giải thích.” Anh nói liên miên. Cố Thanh Đồng lẳng lặng lắng nghe.
“Thanh Đồng…” Anh gọi tên cô lần nữa.
“Em biết tên em dễ nghe, anh không cần gọi tên em mãi vậy đâu.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói.
Lâm Mặc Tuân vừa định có hành động tiến thêm một bước thì đột nhiên loáng thoáng thấy phía trước có người đang dừng chân, động tác của anh hơi đờ ra. Cố Thanh Đồng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng gò bó, giương mắt lên nhìn thì gặp người quen.
Cách vài mét, cặp mắt dù đã quen thuộc hết sức kia nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ.
Tần Tử Chấp lạnh lùng nhìn hai người.
Cố Thanh Đồng khô khốc mở miệng: “Tử Chấp, lớp bọn mình họp lớp.” Cô thêm một câu: “Lớp mười ấy, sao cậu lại ở đây?” Con ngươi cô vẫn trong trẻo, bình thản như thế.
Cuối cùng Tần Tử Chấp không quyết tâm tàn nhẫn: “Bàn chuyện làm ăn.”
“Ừ.” Cố Thanh Đồng không biết nên nói gì.
Ánh mắt Tần Tử Chấp hơi dừng lại trên đôi tay đang giao nhau của hai người, trong mắt chợt lóe tối tăm rồi biến mất. “Tôi có việc, đi trước.” Sắc mặt anh càng thêm âm trầm.
Lâm Mặc Tuân cầm tay cô. “Tử Chấp ghét em muốn chết, đại khái cả đời sẽ không tha thứ cho em.”
“Sẽ không.” Lâm Mặc Tuân nhìn phía trước, bình tĩnh nói.
“Dạ?” Cố Thanh Đồng không hiểu.
Lâm Mặc Tuân cười: “Cậu ta không phải người dễ giận vậy đâu.” Chỉ là cậu ta rất thích em, cho dù qua lâu như vậy, cậu ta vẫn không thể nào tiếp nhận.
Đổi lại là Lâm Mặc Tuân, anh cũng sẽ tức giận. Ở cạnh cô lâu như vậy, kết quả cô không tim không phổi, chỉ coi anh là một người bạn thân, không hơn không kém.
Nhưng may thay cô hơi ngốc nghếch.
Cố Thanh Đồng lái xe đưa anh về nhà, lúc gần đi, cô nói: “Ngày mai em lái xe qua.”
Lâm Mặc Tuân cười, gật đầu: “Trên đường cẩn thận. Về đến nhà gọi điện cho anh.”
Cố Thanh Đồng lái xe đến tiểu khu, dừng xe xong thì lên lầu. Mấy ngày trước đèn trên hành lang bị hỏng, không có ai tới sửa. Cố Thanh Đồng mở đèn pin của điện thoại lên, bước từng bước lên bậc cầu thang.
Trèo mấy tầng liền, cô bắt đầu thở gấp. Lục Bình An chi tiền để ba mẹ đổi phòng khác, nhưng hai người không chịu, ở nơi này mấy chục năm.
Cố Thanh Đồng thở hắt ra một hơi, còn một tầng nữa, cô chậm rãi lấy chìa khóa trong túi xách ra. Đến tầng sáu, cô đang chuẩn bị đút chìa vào khóa thì bỗng dưng có người kéo cánh tay cô.
Cố Thanh Đồng sợ hãi, tay run lên.
“Là tôi…”
“Tử Chấp? Sao cậu lại đứng ở đây, làm mình sợ muốn chết.” Trong lòng Cố Thanh Đồng vẫn còn sợ hãi.
Tần Tử Chấp không thấy rõ gương mặt của cô, nhưng gần như có thể đoán ra biểu cảm chực khóc của cô, anh cười cười: “Về rồi à? Tôi chờ em rất lâu.”
Cố Thanh Đồng nuốt ngụm nước miếng, thở hắt ra một cái: “Vào nhà ngồi một lúc đi.” Cảnh tối lửa tắt đèn, trời thì lạnh cắt da cắt thịt*, lúc này đầu óc cô vô cùng choáng váng.
*Nguyên văn là thiên hàn địa đống hình dung thời tiết vô cùng lạnh.
Tần Tử Chấp không nhúc nhích: “Tôi vẫn luôn tự nhủ rằng không được cố chấp. Nhưng mà…” Anh dừng một lúc, hai tay giữ chặt tay cô, “Nhưng mà Thanh Đồng, làm sao bây giờ? Tôi phát hiện mình vốn không bỏ được.”
Cố Thanh Đồng chỉ cảm thấy máu trong người chảy tán loạn.
“Tại sao em cho tôi một năm hi vọng, rồi đánh nát tất cả?” Tần Tử Chấp cắn răng nói từng chữ. “Em đã đồng ý một năm sau chúng ta bắt đầu. Tôi chờ em một năm… Một năm, tôi không liên lạc với em…”
Cố Thanh Đồng cắn chặt môi: “Tử Chấp, lần đấy không phải mình…”
Tần Tử Chấp chợt ngẩn ra, lực trên tay nới lỏng nhưng vẫn không buông cô ra.
“Là Hứa Diệu Thanh đăng QQ, tin nhắn cậu nhắn cho mình, là cô ấy hồi âm.” Sau đấy cô mới kiểm tra. Khi cô muốn giải thích với anh thì phát hiện điện thoại của anh không kết nối được.
Đột nhiên Tần Tử Chấp cười: “Tôi tình nguyện là em nhắn lại.” Anh kéo cô vào trong ngực mình, không khí lúc anh hít vào đập vào mặt cô nong nóng, “Thanh Đồng, tại sao? Tại sao lại là cậu ta?”
Rốt cuộc bọn họ để lỡ nhau như nào?
Còn trẻ, thời gian nhiều như vậy nhưng lại chỉ có một kết quả là bỏ lỡ nhau.
Tần Tử Chấp từ từ ôm cô: “Đừng động, để tôi ôm một lúc.” Giọng của anh khàn khàn, trầm thấp.
Cố Thanh Đồng không cự tuyệt. Cái ôm trọn trong ngực này tựa như hai người chơi trò chơi lúc nhỏ.
Bất chợt một ánh sáng sáng ngời rọi lại đây. Giáo sư Cố đứng ở cửa, trừng to đôi mắt nhìn người ở cửa, mà người đứng cạnh ông chính là Lục Bình An.
Trong nháy mắt sắc mặt hai người thay đổi xoành xoạch.
Cố Thanh Đồng và Tần Tử Chấp ngạc nhiên.
“Ba…”
Giáo sư Cố không biết nên nói gì: “Thanh Đồng à…”
Khuôn mặt Lục Bình An đanh lại: “Ở ngoài lạnh lắm, vào nhà đi.”
Tần Tử Chấp đã khôi phục vẻ mặt, chào hỏi giáo sư Cố và Lục Bình An xong liền rời đi. Lúc rời đi anh liếc Cố Thanh Đồng một cái, không nói gì.
Cố Thanh Đồng vào nhà, thay giầy.
“Ba, anh…”
Giáo sư Cố thở dài, tự trách tai mình thính thế để làm gì, nhưng lại không thể không như vậy. “Thanh Đồng, rốt cuộc con và Tử Chấp xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Cố Thanh Đồng rối rắm: “Vừa rồi hai người hiểu lầm.” Sao khéo vậy chứ? Quả rnhiên người không thể làm chuyện xấu.
Giáo sư Cố thầm xoa mồ hôi, nghĩ tới một thành ngữ… Nay Tần mai Sở*. Ông vội lắc đầu, con gái của ông mới không phải người như vậy.
*Ý chỉ sự tráo trở lật lọng. (Theo Vietphrase)
Lục Bình An nhíu mày: “Hai đứa không còn là trẻ con nữa, hành động, cử chỉ phải chú ý một chút.”
Giáo sư Cố gật gù, con trai nói có lý.
Cố Thanh Đồng nhức đầu: “Em biết mà. Đúng rồi, anh, sao bỗng dưng lại về thế? Không có chút tin tức nào cả.”
Lục Bình An yên tĩnh thâm trầm nhìn cô, những năm này số lần gặp cô em gái này có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng giữa hai người không có chút xa lạ nào. “Mẹ nói em sắp đính hôn, bắt anh về.”
Khóe môi vừa nhếch lên của Cố Thanh Đồng cứng lại trong nháy mắt: “Vẫn sớm, vẫn sớm.”
Lục Bình An nhíu mày: “Anh xem qua bài văn Lâm Mặc Tuân phát biểu rồi, cậu ta là một người rất nghiêm cẩn.”
Cố Thanh Đồng im lặng hỏi: “Anh muốn nói gì?”
“Hình như lúc cậu ta tìm đối tượng, không nghiêm túc lắm thì phải.” Lục Bình Anh cười: “Tìm thời gian gặp mặt đi, anh cũng muốn khảo sát xem xem.”