Chủ nhật, mùng mười tháng mười một. Nhiệt độ trong ngày cao nhất là mười sáu độ, thấp nhất là bốn độ. Thực ra thì hôm nay chẳng phải ngày gì đặc biệt, nhưng lại làm cho bạn nhớ đến chủ yếu là bởi chuẩn bị đón ngày mười một tháng mười một, lễ độc thân.
Ba giờ, Cố Thanh Đồng ra khỏi cửa, hai ngày trước cô và bạn học thời cấp ba tên Hác Suất đã nói chuyện với nhau, hôm này sẽ đi nhờ xe Hác Suất đến dự đám cưới. Hôn lễ được cử hành tại một khách sạn năm sao ở phía Nam thành phố, lộ trình mất hai giờ đi xe.
Hác Suất diện một bộ tây trang màu đen, Cố Thanh Đồng cúi đầu nhìn lại bộ áo liền váy màu đen của mình, quả nhiên thế giới này có rất nhiều trùng hợp ngẫu nhiên.
Khóe môi Hác Suất cong cong, anh cười bảo: “Đây gọi là tâm ý tương thông.” Anh soi gương trong xe chỉnh lại quần áo, còn nháy mắt với mình ở trong gương một cái: “Đẹp trai quá đi mất!”
“Màu đen là màu phổ thông thôi.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh đáp. “Tâm lí học nói rằng, người thích màu đen, từ tính cách đến đại thể có thể chia thành hai loại đó là ‘giỏi vận dụng màu đen’ và ‘lợi dụng màu đen để lẩn tránh người khác’. Cậu là loại đầu, mình là loại sau.”
Hác Suất: …
Cố Thanh Đồng có thể mường tượng ra, lúc nữa hai người cùng xuất hiện không tránh được bị trêu chọc. Nhưng hiện tại không thể quay về thay quần áo nữa.
Cô nhìn Hác Suất, thầm nghĩ chẳng lẽ bảo anh cởi áo vest ngoài. Cô đảo tròng mắt, tự cảm thấy đây là một cách hay.
May hôm nay không bị tắc đường, nhưng cuối cùng lúc tới được khách sạn, ngược lại bị tắc, xe dừng gần mười phút. Tiếng còi xe xung quanh vang lên liên tục.
“Hình như thằng nhãi Trần Nhượng kia vẫn đẹp trai như trước thì phải.”
Cố Thanh Đồng đang ngó nghiêng quanh xe, gật đầu một cái: “Giờ đẹp trai hơn trước rồi.”
Hác Suất cười tủm tỉm, tròng mắt vừa đảo liền ngạc nhiên thốt lên: “Nhìn kìa! Kia chẳng phải Lâm Mặc Tuân sao?”
Nghe thấy tên anh, Cố Thanh Đồng sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đang đi về phía đại sảnh.
“Mấy ngày trước nghe nói cậu ta quay về, không ngờ cũng tới tham gia hôn lễ, vẫn là Trần Nhượng giỏi.”
Lúc Cố Thanh Đồng và Hác Suất đi vào đại sảnh khách sạn thì ở cửa có không ít người đang đứng, vây xung quanh chú rể và cô dâu.
Cố Thanh Đồng định đi tới chào hỏi cô dâu và chú rể, tiện thể đưa tiền mừng.
Tầm mắt Trần Nhượng lướt qua mọi người nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, anh đề cao giọng gọi: “Cố Thanh Đồng, hôm nay cậu tới sớm thật đấy ha ha ha….”
Cố Thanh Đồng cười cười: “Chúc mừng!”
“Cám ơn.” Trần Nhượng đưa mắt nhìn Hác Suất ở bên cạnh, lông mày dựng ngược cả lên: “Ấy, tình huống gì thế này? Hai người các cậu… Cố Thanh Đồng, hôm nay cậu mượn hôn lễ của mình để cho mọi người một ngạc nhiên đấy à?”
Cố Thanh Đồng so vai.
Ánh mắt Cố Thanh Đồng lướt qua từng bạn học cũ. Trần Nhượng cười khúc khích, đoạn nói: “Các cậu ngồi cùng bàn với Lâm Mặc Tuân, cùng vào đi.”
Cố Thanh Đồng giương mắt nhìn qua, Lâm Mặc Tuân đứng ở đằng trước, cách cô hai mét. Cô nở nụ cười quen thuộc: “Chào mọi người.”
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân chỉ dừng lại trên người cô mấy giây, cánh tay đặt bên sườn khẽ động, nắm chặt, anh chỉ gật đầu một cái, nói: “Vào thôi.”
Đoàn người đi vào đông như mắc cửi. Cố Thanh Đồng đi sau cùng. Tuy là bạn học lớp mười nhưng cô không quen họ lắm. Lúc này cô đang lúng túng.
Vì cô đi chậm nên lúc cô đến nơi thì mọi người đã vào chỗ chỉnh tề. Vừa nhìn thì chỉ còn mỗi một chỗ ngay bên trái Lâm Mặc Tuân. Cô chậm rãi xem xét chung quanh.
Cô chần chờ trong giây lát, có người đi tới bàn của bọn cô, hình như muốn ngồi ở đó.
Chàng trai kia hỏi: “Chỗ này của các bạn có ai ngồi không?”
Lâm Mặc Tuân gật đầu một cái: “Có.” Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để Cố Thanh Đồng nghe thấy.
Cố Thanh Đồng thở hắt ra một hơi, may mà bản thân không đến ngồi. Phía trên cái bàn bên cạnh có viết “bạn học Nam Phương” nhưng hình như bạn học này không nhìn thấy. Cứ ngồi bàn này đi, chân vừa nhấc lên thì Hác Suất hô: “Cố Thanh Đồng, bàn bọn mình đây này.”
Khóe môi Cố Thanh Đồng co rút, cô đi tới, lễ phép hỏi một câu: “Không có ai ngồi đây chứ?”
Lâm Mặc Tuân giương mắt nhìn cô một cái: “Không có.”
Với khoảng cách gần như này, cô có thể thấy rõ hàng mi vừa dài vừa dày của Lâm Mặc Tuân, rất đẹp mắt. Nhất thời trái tim cô thót lên một cái.
Tiếp đó là thói quen quen thuộc, mọi người cùng bùi ngùi. Năm tháng như thoi đưa, đảo mắt cái đã tốt nghiệp trung học được gần tám năm. Ai nấy đều kết hôn, người nào có con thì con cái của họ đã có thể đi mua xì dầu rồi.
Cố Thanh Đồng im lặng lắng nghe, thật ra thì cô đã thành thói quen, chẳng qua hôm nay hơi đặc biệt, tóm lại là do người ngồi bên cạnh cô.
Lâm Mặc Tuân hầu như không chủ động nói chuyện, nhưng sẽ không khiến người khác cảm thấy anh lạnh lùng.
Bỗng nhiên Hác Suất mở miệng: “Lại nói, mấy lần mình và Cố Thanh Đồng gặp nhau đều là trong hôn lễ.”
Cố Thanh Đồng uống nước, không đáp lời anh. Bởi không khéo thay đây là lần thứ tư bọn họ cùng tham dự hôn lễ. Cô không khỏi nhớ lại bộ phim “bốn lần hôn lễ một lần tang lễ”.
“Đúng rồi, hiện giờ Lâm Mặc Tuân đang ở đại học C, Cố Thanh Đồng, hai cậu gặp nhau ở trường bao giờ chưa?”
Lâm Mặc Tuần cầm ly thủy tinh, vì ánh đèn khúc xạ mà năm ngón tay của anh nom vô cùng xinh đẹp. Lúc bấy giờ anh quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với Cố Thanh Đồng một tiếng.
Cố Thanh Đồng sững sờ, đại não hỗn loạn trong nháy mắt: “Cậu dạy môn toán hay lắm, thật đấy!”
Khóe miệng Lâm Mặc Tuân chỉ hơi động đậy, không dễ phát giác, song anh không nói gì cả. Mọi người bên kia đều đang tán gẫu hăng say.
Để che giấu sai lầm, Cố Thanh Đồng bưng cốc nước lên, bên tai nghe thấy lời nói khẽ khàng của anh: “Em nghe hiểu được à?”
Ờm, nghe không hiểu, nhưng bạn học cũ à, đừng ở ngay trường hợp tốt đẹp như này vạch trần vết sẹo của người khác có được không?
“Cố Thanh Đồng, cậu cũng chơi wechat à? Để mình add cậu.” Đối diện có người hỏi.
Cố Thanh Đồng vui mừng đầy mặt, đúng là bạn học tốt. Cô nhìn anh chàng, nghĩ kiểu gì cũng không nhớ nổi tên của anh ta, sau đó cô đọc số điện thoại của mình.
“Mình add cậu rồi, cậu kiểm tra xem.”
Cố Thanh Đồng lấy điện thoại ra, kiểm tra thông tin kỹ lưỡng, đều là bạn học cũ liền add vào.
Nửa giờ sau hôn lễ mới bắt đầu. Tham dự nhiều hôn lễ, gần như một trời một vực, đại khái cuối cùng là so sánh trứng bồ câu trên tay cô dâu hơi nhỏ.
Cô dâu, chú rể đến mời rượu mọi người, không khí lập tức sôi động hẳn lên.
Bàn của Cố Thanh Đồng rất không hiền hậu, kiểu gì cũng bắt mỗi người mời rượu riêng. Trần Nhượng kêu khổ, đành liều mạng uống.
“Các bạn học cũ, các cậu độc ác quá.” Trần Nhượng nâng chén, uống một hơi cạn sạch. Đoạn bất đắc dĩ nói: “Mấy cậu chưa kết hôn cứ suy tính cẩn thận đi.”
“Không sao, bọn này sướng trước khổ sau.” Có bạn học cũ quấy rối.
Cố Thanh Đồng nhìn anh với vẻ sung sướng, kết hôn vừa là chuyện mừng vừa là chuyện khổ, cuối cùng chỉ sót lại Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân chưa uống.
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân chậm rãi lướt trên người Cố Thanh Đồng một lượt, khóe môi hơi nhếch lên: “Trần Nhượng, đều là bạn học, bọn mình không làm khó cậu.”
Trần Nhượng vui mừng: “Hai cậu một ly, nào!” Uống ít một chén cũng là một loại hạnh phúc.
Cố Thanh Đồng uống được nửa ly rượu đỏ thì cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt Trần Nhượng đỏ phừng, nhìn Cố Thanh Đồng. Giác quan thứ sáu của Cố Thanh Đồng bỗng xuất hiện, cảm thấy không tốt.
Trần Nhượng quay đầu nói với cô dâu: “Đây là đại biểu môn ngữ văn thời cấp ba của anh, lúc bấy giờ thường cho anh mượn bài tập để chép. Lúc nữa ném hoa thì ném cho cô ấy nhé, cô ấy muốn kết hôn rồi."
Mọi người hứng thú dạt dào nhìn Cố Thanh Đồng. Ngay tại thời khắc vui mừng này, Cố Thanh đồng tự ý thức được bản thân nghiệp chướng nặng nề, làm các bạn học cũ lo lắng. Cô thầm nhủ “học không bờ bến”. Đây là danh ngôn kinh điển của giáo viên dạy văn lớp mười bọn cô.
Cô dâu nghiêm túc gật đầu, nhìn Cố Thanh Đồng, trong mắt mang theo ý tứ sâu xa. “Anh cứ yên tâm.”
Khuôn mặt Cố Thanh Đồng đầy vạch đen, nuốt nước miếng một cái: “Hai cậu vô cùng xứng đôi.”
Lâm Mặc Tuân đứng một bên hơi cong khóe miệng.
Cố Thanh Đồng ngẫm nghĩ đi sớm. Cứ nghĩ đến cảnh giành hoa mà sợ hãi. Lần trước có cô nàng vì giành bó hoa mà gãy chân, cuối cùng cướp được có một cành. Thực ra cô đã nghĩ kỹ, không thể nhận hoa cưới tùy tiện.
Lúc hôn lễ kết thúc, Hác Suất bảo Cố Thanh Đồng: “Mấy người kia muốn đi tăng hai.”
Cố Thanh Đồng:…
Hác Suất lại tiếp: “Bằng không cậu đi tiếp với bọn này nhé?”
Cố Thanh Đồng muốn nói ba chữ không đáng tin. Thấy anh chỉ mặc áo sơ mi, không biết tung tích chiếc áo vest đâu, cô liền khó được quan tâm một lần: “Cậu nóng à?”
Hác Suất đáp: “Nãy làm đổ ly rượu, bắn hết vào áo rồi. Lâm Mặc Tuân không đi, cậu ngồi xe cậu ta về nhé.” Hác Suất luôn nhiệt tình, chưa gì đã hô lên: “Lâm Mặc Tuân, vừa hay cậu đưa Cố Thanh Đồng về nhé.”
Trong lòng Cố Thanh Đồng rối rắm, cô quên mất chuyện năm lớp mười Hác Suất còn có một biệt danh là “Hác nhiều chuyện”. Cô còn chưa kịp phát biểu ý kiến của mình thì đã bị “gửi gắm”.
Lâm Mặc Tuân để mở áo vest, mặt mày sáng sủa, phong độ nổi bật. Cố Thanh Đồng nhớ tới một chuỗi tính từ dài cô em họ từng nói: “Hào hoa tiêu sái, phong lưu phóng khoáng”.
“Chắc lát nữa cô dâu mới ném hoa.” Lâm Mặc Tuân tùy ý nói.
Cố Thanh Đồng lắc đầu một cái: “Thật ra mình không mê tín, nhận được hoa cưới cũng không có nghĩa gì.”
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân đảo tròn, không che giấu nổi niềm sung sướng: “Nếu không giành hoa thì chúng ta đi thôi.”
Đi thôi.
“Thực ra thì tôi cứ cho rằng em sẽ cưỡng hôn* kia.” Giọng nói yếu ớt của người nào đó âm thầm vẳng đến bên tai cô.
*Cưỡng hôn (抢亲): Tục lệ kết hôn thời xưa của người TQ, theo Lạc Việt.
Bước chân Cố Thanh Đồng lảo đảo. May mà người nào đó tay mắt lanh lẹ, kéo cô lại. Tay của anh nóng bỏng, còn khuôn mặt cô thì nóng rực.
Bạn học cũ gì chứ, đều là đám thối tha.
Dọc theo đường đi, Cố Thanh Đồng cứ lơ mơ lờ mờ. Cả hai người đều in lặng.
Cố Thanh Đồng không hợp với một số người, nhưng là một người sợ xấu hổ. “Gần đây đại học C kiểm tra nồng độ cồn rất nghiêm.” Nói xong khóe miệng cô hơi co rút.
“Tôi uống là vì vui vẻ.”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên. Bỗng dưng Lâm Mặc Tuân quay đầu nhìn cô: “Không cẩn thận làm đổ rượu đỏ.”
Anh không nói là không cẩn thận làm đổ rượu đỏ lên áo vest của Hác Suất.
Xe chạy đến dưới kí túc xá nữ, Cố Thanh Đồng tháo đai an toàn, mãi mới thốt ra được một câu: “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
Lâm Mặc Tuân yên lặng. Cố Thanh Đồng nghiêng người mở cửa xe, chân phải đã bước ra ngoài.
“Cố Thanh Đồng…” Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, ba chữ Cố Thanh Đồng mang theo lưu luyến. Tới tận bây giờ Cố thanh Đồng chưa từng cảm thấy tên của mình gọi ra lại dễ nghe như vậy.
“Sau này hợp tác vui vẻ.” Đôi tròng mắt thâm thúy lóe lên, sau đó anh nhanh chóng quay mặt đi hòng che giấu cảm xúc lộ ra trên khuôn mặt mình.
Ba giờ, Cố Thanh Đồng ra khỏi cửa, hai ngày trước cô và bạn học thời cấp ba tên Hác Suất đã nói chuyện với nhau, hôm này sẽ đi nhờ xe Hác Suất đến dự đám cưới. Hôn lễ được cử hành tại một khách sạn năm sao ở phía Nam thành phố, lộ trình mất hai giờ đi xe.
Hác Suất diện một bộ tây trang màu đen, Cố Thanh Đồng cúi đầu nhìn lại bộ áo liền váy màu đen của mình, quả nhiên thế giới này có rất nhiều trùng hợp ngẫu nhiên.
Khóe môi Hác Suất cong cong, anh cười bảo: “Đây gọi là tâm ý tương thông.” Anh soi gương trong xe chỉnh lại quần áo, còn nháy mắt với mình ở trong gương một cái: “Đẹp trai quá đi mất!”
“Màu đen là màu phổ thông thôi.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh đáp. “Tâm lí học nói rằng, người thích màu đen, từ tính cách đến đại thể có thể chia thành hai loại đó là ‘giỏi vận dụng màu đen’ và ‘lợi dụng màu đen để lẩn tránh người khác’. Cậu là loại đầu, mình là loại sau.”
Hác Suất: …
Cố Thanh Đồng có thể mường tượng ra, lúc nữa hai người cùng xuất hiện không tránh được bị trêu chọc. Nhưng hiện tại không thể quay về thay quần áo nữa.
Cô nhìn Hác Suất, thầm nghĩ chẳng lẽ bảo anh cởi áo vest ngoài. Cô đảo tròng mắt, tự cảm thấy đây là một cách hay.
May hôm nay không bị tắc đường, nhưng cuối cùng lúc tới được khách sạn, ngược lại bị tắc, xe dừng gần mười phút. Tiếng còi xe xung quanh vang lên liên tục.
“Hình như thằng nhãi Trần Nhượng kia vẫn đẹp trai như trước thì phải.”
Cố Thanh Đồng đang ngó nghiêng quanh xe, gật đầu một cái: “Giờ đẹp trai hơn trước rồi.”
Hác Suất cười tủm tỉm, tròng mắt vừa đảo liền ngạc nhiên thốt lên: “Nhìn kìa! Kia chẳng phải Lâm Mặc Tuân sao?”
Nghe thấy tên anh, Cố Thanh Đồng sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đang đi về phía đại sảnh.
“Mấy ngày trước nghe nói cậu ta quay về, không ngờ cũng tới tham gia hôn lễ, vẫn là Trần Nhượng giỏi.”
Lúc Cố Thanh Đồng và Hác Suất đi vào đại sảnh khách sạn thì ở cửa có không ít người đang đứng, vây xung quanh chú rể và cô dâu.
Cố Thanh Đồng định đi tới chào hỏi cô dâu và chú rể, tiện thể đưa tiền mừng.
Tầm mắt Trần Nhượng lướt qua mọi người nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, anh đề cao giọng gọi: “Cố Thanh Đồng, hôm nay cậu tới sớm thật đấy ha ha ha….”
Cố Thanh Đồng cười cười: “Chúc mừng!”
“Cám ơn.” Trần Nhượng đưa mắt nhìn Hác Suất ở bên cạnh, lông mày dựng ngược cả lên: “Ấy, tình huống gì thế này? Hai người các cậu… Cố Thanh Đồng, hôm nay cậu mượn hôn lễ của mình để cho mọi người một ngạc nhiên đấy à?”
Cố Thanh Đồng so vai.
Ánh mắt Cố Thanh Đồng lướt qua từng bạn học cũ. Trần Nhượng cười khúc khích, đoạn nói: “Các cậu ngồi cùng bàn với Lâm Mặc Tuân, cùng vào đi.”
Cố Thanh Đồng giương mắt nhìn qua, Lâm Mặc Tuân đứng ở đằng trước, cách cô hai mét. Cô nở nụ cười quen thuộc: “Chào mọi người.”
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân chỉ dừng lại trên người cô mấy giây, cánh tay đặt bên sườn khẽ động, nắm chặt, anh chỉ gật đầu một cái, nói: “Vào thôi.”
Đoàn người đi vào đông như mắc cửi. Cố Thanh Đồng đi sau cùng. Tuy là bạn học lớp mười nhưng cô không quen họ lắm. Lúc này cô đang lúng túng.
Vì cô đi chậm nên lúc cô đến nơi thì mọi người đã vào chỗ chỉnh tề. Vừa nhìn thì chỉ còn mỗi một chỗ ngay bên trái Lâm Mặc Tuân. Cô chậm rãi xem xét chung quanh.
Cô chần chờ trong giây lát, có người đi tới bàn của bọn cô, hình như muốn ngồi ở đó.
Chàng trai kia hỏi: “Chỗ này của các bạn có ai ngồi không?”
Lâm Mặc Tuân gật đầu một cái: “Có.” Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để Cố Thanh Đồng nghe thấy.
Cố Thanh Đồng thở hắt ra một hơi, may mà bản thân không đến ngồi. Phía trên cái bàn bên cạnh có viết “bạn học Nam Phương” nhưng hình như bạn học này không nhìn thấy. Cứ ngồi bàn này đi, chân vừa nhấc lên thì Hác Suất hô: “Cố Thanh Đồng, bàn bọn mình đây này.”
Khóe môi Cố Thanh Đồng co rút, cô đi tới, lễ phép hỏi một câu: “Không có ai ngồi đây chứ?”
Lâm Mặc Tuân giương mắt nhìn cô một cái: “Không có.”
Với khoảng cách gần như này, cô có thể thấy rõ hàng mi vừa dài vừa dày của Lâm Mặc Tuân, rất đẹp mắt. Nhất thời trái tim cô thót lên một cái.
Tiếp đó là thói quen quen thuộc, mọi người cùng bùi ngùi. Năm tháng như thoi đưa, đảo mắt cái đã tốt nghiệp trung học được gần tám năm. Ai nấy đều kết hôn, người nào có con thì con cái của họ đã có thể đi mua xì dầu rồi.
Cố Thanh Đồng im lặng lắng nghe, thật ra thì cô đã thành thói quen, chẳng qua hôm nay hơi đặc biệt, tóm lại là do người ngồi bên cạnh cô.
Lâm Mặc Tuân hầu như không chủ động nói chuyện, nhưng sẽ không khiến người khác cảm thấy anh lạnh lùng.
Bỗng nhiên Hác Suất mở miệng: “Lại nói, mấy lần mình và Cố Thanh Đồng gặp nhau đều là trong hôn lễ.”
Cố Thanh Đồng uống nước, không đáp lời anh. Bởi không khéo thay đây là lần thứ tư bọn họ cùng tham dự hôn lễ. Cô không khỏi nhớ lại bộ phim “bốn lần hôn lễ một lần tang lễ”.
“Đúng rồi, hiện giờ Lâm Mặc Tuân đang ở đại học C, Cố Thanh Đồng, hai cậu gặp nhau ở trường bao giờ chưa?”
Lâm Mặc Tuần cầm ly thủy tinh, vì ánh đèn khúc xạ mà năm ngón tay của anh nom vô cùng xinh đẹp. Lúc bấy giờ anh quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với Cố Thanh Đồng một tiếng.
Cố Thanh Đồng sững sờ, đại não hỗn loạn trong nháy mắt: “Cậu dạy môn toán hay lắm, thật đấy!”
Khóe miệng Lâm Mặc Tuân chỉ hơi động đậy, không dễ phát giác, song anh không nói gì cả. Mọi người bên kia đều đang tán gẫu hăng say.
Để che giấu sai lầm, Cố Thanh Đồng bưng cốc nước lên, bên tai nghe thấy lời nói khẽ khàng của anh: “Em nghe hiểu được à?”
Ờm, nghe không hiểu, nhưng bạn học cũ à, đừng ở ngay trường hợp tốt đẹp như này vạch trần vết sẹo của người khác có được không?
“Cố Thanh Đồng, cậu cũng chơi wechat à? Để mình add cậu.” Đối diện có người hỏi.
Cố Thanh Đồng vui mừng đầy mặt, đúng là bạn học tốt. Cô nhìn anh chàng, nghĩ kiểu gì cũng không nhớ nổi tên của anh ta, sau đó cô đọc số điện thoại của mình.
“Mình add cậu rồi, cậu kiểm tra xem.”
Cố Thanh Đồng lấy điện thoại ra, kiểm tra thông tin kỹ lưỡng, đều là bạn học cũ liền add vào.
Nửa giờ sau hôn lễ mới bắt đầu. Tham dự nhiều hôn lễ, gần như một trời một vực, đại khái cuối cùng là so sánh trứng bồ câu trên tay cô dâu hơi nhỏ.
Cô dâu, chú rể đến mời rượu mọi người, không khí lập tức sôi động hẳn lên.
Bàn của Cố Thanh Đồng rất không hiền hậu, kiểu gì cũng bắt mỗi người mời rượu riêng. Trần Nhượng kêu khổ, đành liều mạng uống.
“Các bạn học cũ, các cậu độc ác quá.” Trần Nhượng nâng chén, uống một hơi cạn sạch. Đoạn bất đắc dĩ nói: “Mấy cậu chưa kết hôn cứ suy tính cẩn thận đi.”
“Không sao, bọn này sướng trước khổ sau.” Có bạn học cũ quấy rối.
Cố Thanh Đồng nhìn anh với vẻ sung sướng, kết hôn vừa là chuyện mừng vừa là chuyện khổ, cuối cùng chỉ sót lại Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân chưa uống.
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân chậm rãi lướt trên người Cố Thanh Đồng một lượt, khóe môi hơi nhếch lên: “Trần Nhượng, đều là bạn học, bọn mình không làm khó cậu.”
Trần Nhượng vui mừng: “Hai cậu một ly, nào!” Uống ít một chén cũng là một loại hạnh phúc.
Cố Thanh Đồng uống được nửa ly rượu đỏ thì cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt Trần Nhượng đỏ phừng, nhìn Cố Thanh Đồng. Giác quan thứ sáu của Cố Thanh Đồng bỗng xuất hiện, cảm thấy không tốt.
Trần Nhượng quay đầu nói với cô dâu: “Đây là đại biểu môn ngữ văn thời cấp ba của anh, lúc bấy giờ thường cho anh mượn bài tập để chép. Lúc nữa ném hoa thì ném cho cô ấy nhé, cô ấy muốn kết hôn rồi."
Mọi người hứng thú dạt dào nhìn Cố Thanh Đồng. Ngay tại thời khắc vui mừng này, Cố Thanh đồng tự ý thức được bản thân nghiệp chướng nặng nề, làm các bạn học cũ lo lắng. Cô thầm nhủ “học không bờ bến”. Đây là danh ngôn kinh điển của giáo viên dạy văn lớp mười bọn cô.
Cô dâu nghiêm túc gật đầu, nhìn Cố Thanh Đồng, trong mắt mang theo ý tứ sâu xa. “Anh cứ yên tâm.”
Khuôn mặt Cố Thanh Đồng đầy vạch đen, nuốt nước miếng một cái: “Hai cậu vô cùng xứng đôi.”
Lâm Mặc Tuân đứng một bên hơi cong khóe miệng.
Cố Thanh Đồng ngẫm nghĩ đi sớm. Cứ nghĩ đến cảnh giành hoa mà sợ hãi. Lần trước có cô nàng vì giành bó hoa mà gãy chân, cuối cùng cướp được có một cành. Thực ra cô đã nghĩ kỹ, không thể nhận hoa cưới tùy tiện.
Lúc hôn lễ kết thúc, Hác Suất bảo Cố Thanh Đồng: “Mấy người kia muốn đi tăng hai.”
Cố Thanh Đồng:…
Hác Suất lại tiếp: “Bằng không cậu đi tiếp với bọn này nhé?”
Cố Thanh Đồng muốn nói ba chữ không đáng tin. Thấy anh chỉ mặc áo sơ mi, không biết tung tích chiếc áo vest đâu, cô liền khó được quan tâm một lần: “Cậu nóng à?”
Hác Suất đáp: “Nãy làm đổ ly rượu, bắn hết vào áo rồi. Lâm Mặc Tuân không đi, cậu ngồi xe cậu ta về nhé.” Hác Suất luôn nhiệt tình, chưa gì đã hô lên: “Lâm Mặc Tuân, vừa hay cậu đưa Cố Thanh Đồng về nhé.”
Trong lòng Cố Thanh Đồng rối rắm, cô quên mất chuyện năm lớp mười Hác Suất còn có một biệt danh là “Hác nhiều chuyện”. Cô còn chưa kịp phát biểu ý kiến của mình thì đã bị “gửi gắm”.
Lâm Mặc Tuân để mở áo vest, mặt mày sáng sủa, phong độ nổi bật. Cố Thanh Đồng nhớ tới một chuỗi tính từ dài cô em họ từng nói: “Hào hoa tiêu sái, phong lưu phóng khoáng”.
“Chắc lát nữa cô dâu mới ném hoa.” Lâm Mặc Tuân tùy ý nói.
Cố Thanh Đồng lắc đầu một cái: “Thật ra mình không mê tín, nhận được hoa cưới cũng không có nghĩa gì.”
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân đảo tròn, không che giấu nổi niềm sung sướng: “Nếu không giành hoa thì chúng ta đi thôi.”
Đi thôi.
“Thực ra thì tôi cứ cho rằng em sẽ cưỡng hôn* kia.” Giọng nói yếu ớt của người nào đó âm thầm vẳng đến bên tai cô.
*Cưỡng hôn (抢亲): Tục lệ kết hôn thời xưa của người TQ, theo Lạc Việt.
Bước chân Cố Thanh Đồng lảo đảo. May mà người nào đó tay mắt lanh lẹ, kéo cô lại. Tay của anh nóng bỏng, còn khuôn mặt cô thì nóng rực.
Bạn học cũ gì chứ, đều là đám thối tha.
Dọc theo đường đi, Cố Thanh Đồng cứ lơ mơ lờ mờ. Cả hai người đều in lặng.
Cố Thanh Đồng không hợp với một số người, nhưng là một người sợ xấu hổ. “Gần đây đại học C kiểm tra nồng độ cồn rất nghiêm.” Nói xong khóe miệng cô hơi co rút.
“Tôi uống là vì vui vẻ.”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên. Bỗng dưng Lâm Mặc Tuân quay đầu nhìn cô: “Không cẩn thận làm đổ rượu đỏ.”
Anh không nói là không cẩn thận làm đổ rượu đỏ lên áo vest của Hác Suất.
Xe chạy đến dưới kí túc xá nữ, Cố Thanh Đồng tháo đai an toàn, mãi mới thốt ra được một câu: “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
Lâm Mặc Tuân yên lặng. Cố Thanh Đồng nghiêng người mở cửa xe, chân phải đã bước ra ngoài.
“Cố Thanh Đồng…” Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, ba chữ Cố Thanh Đồng mang theo lưu luyến. Tới tận bây giờ Cố thanh Đồng chưa từng cảm thấy tên của mình gọi ra lại dễ nghe như vậy.
“Sau này hợp tác vui vẻ.” Đôi tròng mắt thâm thúy lóe lên, sau đó anh nhanh chóng quay mặt đi hòng che giấu cảm xúc lộ ra trên khuôn mặt mình.