Cảm giác danh chính ngôn thuận là như thế nào?
Đại khái là như thế này.
Hai mươi chín tháng giêng, Cố Thanh Đồng đến nhà trọ của Lâm Mặc Tuân. Hôm sau Lâm Mặc Tuân đến nhà ông bà nội ở thành phố D, phải mùng sáu mới về được.
Lúc Cố Thanh Đồng vẫn còn trên đường thì Lâm Mặc Tuân đang pha trà. Cố Thanh Đồng không nghiên cứu mấy thứ này nhiều lắm, ở nhà những lúc không có việc gì làm giáo sư Cố thường làm mấy thứ này.
Cố Thanh Đồng uống trà anh pha, không cảm thấy có gì đặc biệt. “Mặc Tuân, anh học trà đạo từ bao giờ vậy?”
Lâm Mặc Tuân nhấp một ngụm trà: “Mới đây.”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên, thủ pháp nhuần nhuyễn của anh hoàn toàn không giống tay mơ. Cố Thanh Đồng cười tủm tỉm.
Lâm Mặc Tuân hơi nhướn mày: “Có phải cảm thấy chồng tương lai của em rất thông minh không?”
Bây giờ Cố Thanh Đồng đã dần thích ứng với chuyện đột nhiên Lâm Mặc Tuân thốt ra xưng hô thân mật. Tỷ như hôm đó sau khi người lớn hai bên gặp mặt, hai người đến Định Lăng một chuyến, đột nhiên anh nói với cô: “Vợ, đi với anh một chút.” Làm cho cô sợ hãi, nhất thời không nói được cái gì.
Hai chữ cuộc sống rất đơn giản, nhưng tại giây phút nghe thấy lại cảm động vô cùng. Lâm Mặc Tuân nói năm xưa anh và Trần Nhượng từng nói sau này phải dắt vợ mình đến Định Lăng.
Lâm Mặc Tuân từ tốn nói: “Bác trai rất có nghiên cứu về vấn đề này.” Cố Thanh Đồng mỉm cười, thì ra là vì cô, trong lòng vui vẻ biết mấy.
Lâm Mặc Tuân đặt chén trà xuống: “Anh muốn sau này giao tiếp giữa anh và bác trai có thể không bị giới hạn ở lĩnh vực toán học.”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên, Mặc Tuân giảo hoạt quá. Cô nhìn anh chòng chọc, nhưng ngày mai người nào đó phải đi, một tuần không được gặp.
Một tuần đấy. Cố Thanh Đồng trầm tư, sao tự nhiên lại không nỡ thế này.
“Thanh Đồng…” Nghe Lâm Mặc Tuân gọi tên mình, cô thu lại tâm tư, phát hiện không biết Lâm Mặc Tuân ngồi vào cạnh cô tự bao giờ. Anh nắm tay cô, mười ngón giao nhau.
“Lúc anh không ở đây, nhớ qua cho cá ăn giúp anh, ba ngày qua một lần là được rồi. Đây là chìa khóa nhà, không được vất. Hai chúng ta hai chìa khóa.”
Chúng ta… Chúng ta…
Cố Thanh Đồng 囧囧ờ một tiếng.
Lâm Mặc Tuân cười cười: “Anh đi tắm.”
Cố Thanh Đồng vẫn đang đắm chìm trong hai chữ “chúng ta”, không cách nào kìm chế. Lâm Mặc Tuân đi tắm, Cố Thanh Đồng dọn dẹp dụng cụ trà. Một lúc sau trong phòng tắm truyền ra tiếng Lâm Mặc Tuân: “Thanh Đồng…”
Cố Thanh Đồng chạy tới, cách cánh cửa hỏi: “Sao ạ?”
“Khăn bị rơi xuống đất, ướt rồi.”
“Anh chờ tí.” Cố Thanh Đồng nhanh chóng chạy đến ban công cầm một chiếc khăn lông khô. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, không tự nhiên nói: “Em đưa khăn lông.” Cô ho khan một cái, vặn nắm đấm cửa.
Cửa mới mở ra thành một khe hẹp, bất chợt cô bị một lực kéo vào. Cố Thanh Đồng thầm hét lên một tiếng.
Lâm Mặc Tuân khàn giọng: “Là anh.”
Cố Thanh Đồng nhét khăn lông vào ngực anh, may mà trong phòng tắm toàn là hơi nước nên chỉ cảm thấy mông lung. Cô thẹn thùng đảo mắt về phía cửa.
Lâm Mặc Tuân nhận khăn lông, hơi cúi đầu, tì vào cổ cô. Trong nhà bật điều hòa nên Cố Thanh Đồng chỉ mặc một chiếc áo lông cổ tròn. Những hạt nước trên người anh rơi xuống cổ cô, Cố Thanh Đồng cảm giác cả người như có lửa.
“Anh muốn nói cho em biết danh chính ngôn thuận chính là như thế này, Thanh Đồng… Em không muốn tự mình khảo sát vóc dáng của anh ư?”
Mỹ nam quyến rũ!
Nhưng bình thường cô chỉ chảy nước miếng với những mỹ nam ở bên kia màn hình thôi.
Lâm Mặc Tuân chậm rãi vòng tay qua người cô, hai người dán chặt vào nhau.
“Mặc Tuân, anh không lạnh à?” Cố Thanh Đồng vẫn còn chút ý thức.
“Ừ, anh rất nóng.” Lâm Mặc Tuân hôn cổ cô, chỉ trong chốc lát cảm giác tê dại lan khắp toàn thân.
“Mặc Tuân, không phải anh phải sắp xếp hành lý ư?”
“Ừ, mai anh sẽ làm.” Giọng anh thay đổi rõ rệt.
Khi bàn tay anh trượt đến nội y bên trong, Cố Thanh Đồng chỉ còn sót lại chút ý thức nhỏ nhoi, nói nhỏ một câu: “Mặc Tuân, không phải anh đói bụng à? Đã bảo ra ngoài ăn cơm…”
Đói bụng. Quả thực rất đói.
Lâm Mặc Tuân không trả lời cô nữa, một tay giữ chặt eo cô, một tay nhanh chóng cởi áo. Ý thức của Cố Thanh Đồng bị nụ hôn của anh làm cho bay đến chín tầng mây xanh.
Lúc lâu sau, động tác của Lâm Mặc Tuân từ từ chậm lại, thủ thỉ bên tai cô: “Về phòng nhé.”
Sao Cố Thanh Đồng có thể là đối thủ của anh. Khi anh ôm cô đi qua phòng khách, Cố Thanh Đồng hơi rụt người lại, nhích vào trong ngực anh. May mà rèm cửa trong nhà kéo kín, không thì thật là mất hết mặt mũi.
Khi hai người đi đến giữa cửa thì điện thoại của Cố Thanh Đồng vang lên, tiếng chuông trong trẻo đột ngột.
Hai người về đến phòng, nằm trên giường, Lâm Mặc Tuân đè lên người cô. Cố Thanh Đồng ậm ừ nói: “Là điện thoại của anh trai.” Điện thoại liên tục quấy nhiễu, như thể cố ý.
Lâm Mặc Tuân thở hổn hển, giơ tay kéo chăn qua, đắp kín cả hai người nhưng không có động tác tiếp theo.
Điện thoại vẫn đổ chuông không ngừng.
“Em nghỉ ngơi một lúc đi, anh đi nghe điện thoại.” Lâm Mặc Tuân bò dậy. Rốt cuộc lúc này Cố Thanh Đồng mới quang minh chính đại ngắm anh. Mặc Tuân vốn cao gầy, làn da rất đẹp, Cố Thanh Đồng ngượng ngùng giấu mặt vào chăn.
Sau này tất cả sẽ là của họ Cố nhà cô.
Lâm Mặc Tuân mặc áo ngủ nghe điện thoại. Lục Bình An bên kia thấy điện thoại có người nhận: “Ây dà, cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại của anh à.”
“Là tôi.” Giọng Lâm Mặc Tuân trầm thấp.
Lục Bình An hơi sửng sốt. “Thanh Đồng không về ăn cơm tối, buổi tối trả về ngủ chứ?” Anh hỏi thẳng. Mẹ Lục vẫn còn bảo thủ, thúc giục anh gọi điện cho hai tên quỷ nhỏ này.
Lâm Mặc Tuân cười: “Cô ấy mệt, đang nghỉ ngơi.”
Lục Bình An ngạc nhiên: “Này, tôi nói hai người chứ, còn chưa chính thức đính hôn đâu.”
Lâm Mặc Tuân vuốt mặt: “Anh cả, anh nghĩ nhiều rồi. Chúng tôi rất trong sáng.”
Lục Bình An chợt cười: “Xem ra cú điện thoại này của tôi rất đúng lúc. Mặc Tuân, tôi nói cho cậu biết, ít nhất cũng phải đính hôn đã.”
Lâm Mặc Tuân cong môi: “Lúc nữa cô ấy tỉnh, chúng tôi cơm nước xong tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Cúp điện thoại, Lâm Mặc Tuân uống cốc nước, ngây ngô chốc lát rồi mới cầm cốc nước ấm vào phòng, lúc này phát hiện Thanh Đồng đã ngủ.
Anh nhẹ nhàng nằm cạnh cô, ôm cô vào trong ngực. Thanh Đồng mê sảng, gọi tên anh. Lâm Mặc Tuân hôn lên trán cô: “Ừ, ngủ đi.”
Anh nhắm hai mắt lại, thật ra thì những lời của Trần Nhượng cũng không tệ. Giai đoạn đầu phát triển rề rà lặng lẽ, giai đoạn sau đột nhiên phát triển đột ngột. Chỉ có Lâm Mặc Tuân mới có thể làm được.
Bỏ đi, chờ thêm thời gian nữa.
Lúc tỉnh dậy Cố Thanh Đồng phát hiện mình đang nằm trong ngực Lâm Mặc Tuân. Cô bò dậy, Lâm Mặc Tuân cũng tỉnh. Tuy bước cuối chưa hoàn thành nhưng cả mặt tinh thần lẫn thân thể, cả hai người đều đến gần nhau thêm bước nữa.
Lâm Mặc Tuân sâu xa nói: “Thanh Đồng, nhất định tối mai anh sẽ mất ngủ.”
Cố Thanh Đồng vuốt phẳng quần áo: “Sao lại thế?”
“Ừ, cảm giác ôm em lúc ngủ thật tốt.” Dừng một lúc, anh thở dài: “Dĩ nhiên, nếu như điện thoại của anh trai chậm hơn chút nữa thì sẽ tốt hơn.”
Đại khái là như thế này.
Hai mươi chín tháng giêng, Cố Thanh Đồng đến nhà trọ của Lâm Mặc Tuân. Hôm sau Lâm Mặc Tuân đến nhà ông bà nội ở thành phố D, phải mùng sáu mới về được.
Lúc Cố Thanh Đồng vẫn còn trên đường thì Lâm Mặc Tuân đang pha trà. Cố Thanh Đồng không nghiên cứu mấy thứ này nhiều lắm, ở nhà những lúc không có việc gì làm giáo sư Cố thường làm mấy thứ này.
Cố Thanh Đồng uống trà anh pha, không cảm thấy có gì đặc biệt. “Mặc Tuân, anh học trà đạo từ bao giờ vậy?”
Lâm Mặc Tuân nhấp một ngụm trà: “Mới đây.”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên, thủ pháp nhuần nhuyễn của anh hoàn toàn không giống tay mơ. Cố Thanh Đồng cười tủm tỉm.
Lâm Mặc Tuân hơi nhướn mày: “Có phải cảm thấy chồng tương lai của em rất thông minh không?”
Bây giờ Cố Thanh Đồng đã dần thích ứng với chuyện đột nhiên Lâm Mặc Tuân thốt ra xưng hô thân mật. Tỷ như hôm đó sau khi người lớn hai bên gặp mặt, hai người đến Định Lăng một chuyến, đột nhiên anh nói với cô: “Vợ, đi với anh một chút.” Làm cho cô sợ hãi, nhất thời không nói được cái gì.
Hai chữ cuộc sống rất đơn giản, nhưng tại giây phút nghe thấy lại cảm động vô cùng. Lâm Mặc Tuân nói năm xưa anh và Trần Nhượng từng nói sau này phải dắt vợ mình đến Định Lăng.
Lâm Mặc Tuân từ tốn nói: “Bác trai rất có nghiên cứu về vấn đề này.” Cố Thanh Đồng mỉm cười, thì ra là vì cô, trong lòng vui vẻ biết mấy.
Lâm Mặc Tuân đặt chén trà xuống: “Anh muốn sau này giao tiếp giữa anh và bác trai có thể không bị giới hạn ở lĩnh vực toán học.”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên, Mặc Tuân giảo hoạt quá. Cô nhìn anh chòng chọc, nhưng ngày mai người nào đó phải đi, một tuần không được gặp.
Một tuần đấy. Cố Thanh Đồng trầm tư, sao tự nhiên lại không nỡ thế này.
“Thanh Đồng…” Nghe Lâm Mặc Tuân gọi tên mình, cô thu lại tâm tư, phát hiện không biết Lâm Mặc Tuân ngồi vào cạnh cô tự bao giờ. Anh nắm tay cô, mười ngón giao nhau.
“Lúc anh không ở đây, nhớ qua cho cá ăn giúp anh, ba ngày qua một lần là được rồi. Đây là chìa khóa nhà, không được vất. Hai chúng ta hai chìa khóa.”
Chúng ta… Chúng ta…
Cố Thanh Đồng 囧囧ờ một tiếng.
Lâm Mặc Tuân cười cười: “Anh đi tắm.”
Cố Thanh Đồng vẫn đang đắm chìm trong hai chữ “chúng ta”, không cách nào kìm chế. Lâm Mặc Tuân đi tắm, Cố Thanh Đồng dọn dẹp dụng cụ trà. Một lúc sau trong phòng tắm truyền ra tiếng Lâm Mặc Tuân: “Thanh Đồng…”
Cố Thanh Đồng chạy tới, cách cánh cửa hỏi: “Sao ạ?”
“Khăn bị rơi xuống đất, ướt rồi.”
“Anh chờ tí.” Cố Thanh Đồng nhanh chóng chạy đến ban công cầm một chiếc khăn lông khô. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, không tự nhiên nói: “Em đưa khăn lông.” Cô ho khan một cái, vặn nắm đấm cửa.
Cửa mới mở ra thành một khe hẹp, bất chợt cô bị một lực kéo vào. Cố Thanh Đồng thầm hét lên một tiếng.
Lâm Mặc Tuân khàn giọng: “Là anh.”
Cố Thanh Đồng nhét khăn lông vào ngực anh, may mà trong phòng tắm toàn là hơi nước nên chỉ cảm thấy mông lung. Cô thẹn thùng đảo mắt về phía cửa.
Lâm Mặc Tuân nhận khăn lông, hơi cúi đầu, tì vào cổ cô. Trong nhà bật điều hòa nên Cố Thanh Đồng chỉ mặc một chiếc áo lông cổ tròn. Những hạt nước trên người anh rơi xuống cổ cô, Cố Thanh Đồng cảm giác cả người như có lửa.
“Anh muốn nói cho em biết danh chính ngôn thuận chính là như thế này, Thanh Đồng… Em không muốn tự mình khảo sát vóc dáng của anh ư?”
Mỹ nam quyến rũ!
Nhưng bình thường cô chỉ chảy nước miếng với những mỹ nam ở bên kia màn hình thôi.
Lâm Mặc Tuân chậm rãi vòng tay qua người cô, hai người dán chặt vào nhau.
“Mặc Tuân, anh không lạnh à?” Cố Thanh Đồng vẫn còn chút ý thức.
“Ừ, anh rất nóng.” Lâm Mặc Tuân hôn cổ cô, chỉ trong chốc lát cảm giác tê dại lan khắp toàn thân.
“Mặc Tuân, không phải anh phải sắp xếp hành lý ư?”
“Ừ, mai anh sẽ làm.” Giọng anh thay đổi rõ rệt.
Khi bàn tay anh trượt đến nội y bên trong, Cố Thanh Đồng chỉ còn sót lại chút ý thức nhỏ nhoi, nói nhỏ một câu: “Mặc Tuân, không phải anh đói bụng à? Đã bảo ra ngoài ăn cơm…”
Đói bụng. Quả thực rất đói.
Lâm Mặc Tuân không trả lời cô nữa, một tay giữ chặt eo cô, một tay nhanh chóng cởi áo. Ý thức của Cố Thanh Đồng bị nụ hôn của anh làm cho bay đến chín tầng mây xanh.
Lúc lâu sau, động tác của Lâm Mặc Tuân từ từ chậm lại, thủ thỉ bên tai cô: “Về phòng nhé.”
Sao Cố Thanh Đồng có thể là đối thủ của anh. Khi anh ôm cô đi qua phòng khách, Cố Thanh Đồng hơi rụt người lại, nhích vào trong ngực anh. May mà rèm cửa trong nhà kéo kín, không thì thật là mất hết mặt mũi.
Khi hai người đi đến giữa cửa thì điện thoại của Cố Thanh Đồng vang lên, tiếng chuông trong trẻo đột ngột.
Hai người về đến phòng, nằm trên giường, Lâm Mặc Tuân đè lên người cô. Cố Thanh Đồng ậm ừ nói: “Là điện thoại của anh trai.” Điện thoại liên tục quấy nhiễu, như thể cố ý.
Lâm Mặc Tuân thở hổn hển, giơ tay kéo chăn qua, đắp kín cả hai người nhưng không có động tác tiếp theo.
Điện thoại vẫn đổ chuông không ngừng.
“Em nghỉ ngơi một lúc đi, anh đi nghe điện thoại.” Lâm Mặc Tuân bò dậy. Rốt cuộc lúc này Cố Thanh Đồng mới quang minh chính đại ngắm anh. Mặc Tuân vốn cao gầy, làn da rất đẹp, Cố Thanh Đồng ngượng ngùng giấu mặt vào chăn.
Sau này tất cả sẽ là của họ Cố nhà cô.
Lâm Mặc Tuân mặc áo ngủ nghe điện thoại. Lục Bình An bên kia thấy điện thoại có người nhận: “Ây dà, cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại của anh à.”
“Là tôi.” Giọng Lâm Mặc Tuân trầm thấp.
Lục Bình An hơi sửng sốt. “Thanh Đồng không về ăn cơm tối, buổi tối trả về ngủ chứ?” Anh hỏi thẳng. Mẹ Lục vẫn còn bảo thủ, thúc giục anh gọi điện cho hai tên quỷ nhỏ này.
Lâm Mặc Tuân cười: “Cô ấy mệt, đang nghỉ ngơi.”
Lục Bình An ngạc nhiên: “Này, tôi nói hai người chứ, còn chưa chính thức đính hôn đâu.”
Lâm Mặc Tuân vuốt mặt: “Anh cả, anh nghĩ nhiều rồi. Chúng tôi rất trong sáng.”
Lục Bình An chợt cười: “Xem ra cú điện thoại này của tôi rất đúng lúc. Mặc Tuân, tôi nói cho cậu biết, ít nhất cũng phải đính hôn đã.”
Lâm Mặc Tuân cong môi: “Lúc nữa cô ấy tỉnh, chúng tôi cơm nước xong tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Cúp điện thoại, Lâm Mặc Tuân uống cốc nước, ngây ngô chốc lát rồi mới cầm cốc nước ấm vào phòng, lúc này phát hiện Thanh Đồng đã ngủ.
Anh nhẹ nhàng nằm cạnh cô, ôm cô vào trong ngực. Thanh Đồng mê sảng, gọi tên anh. Lâm Mặc Tuân hôn lên trán cô: “Ừ, ngủ đi.”
Anh nhắm hai mắt lại, thật ra thì những lời của Trần Nhượng cũng không tệ. Giai đoạn đầu phát triển rề rà lặng lẽ, giai đoạn sau đột nhiên phát triển đột ngột. Chỉ có Lâm Mặc Tuân mới có thể làm được.
Bỏ đi, chờ thêm thời gian nữa.
Lúc tỉnh dậy Cố Thanh Đồng phát hiện mình đang nằm trong ngực Lâm Mặc Tuân. Cô bò dậy, Lâm Mặc Tuân cũng tỉnh. Tuy bước cuối chưa hoàn thành nhưng cả mặt tinh thần lẫn thân thể, cả hai người đều đến gần nhau thêm bước nữa.
Lâm Mặc Tuân sâu xa nói: “Thanh Đồng, nhất định tối mai anh sẽ mất ngủ.”
Cố Thanh Đồng vuốt phẳng quần áo: “Sao lại thế?”
“Ừ, cảm giác ôm em lúc ngủ thật tốt.” Dừng một lúc, anh thở dài: “Dĩ nhiên, nếu như điện thoại của anh trai chậm hơn chút nữa thì sẽ tốt hơn.”