Một đêm nằm bệnh viện khiến cơ thể Yunho đau nhức kinh khủng, chăn nệm thô cứng và mỏng manh, bên ngoài trời lạnh đến thấu xương nhưng phòng đặc biệt vẫn không thể ngăn nổi cơn lạnh buốt da ấy. Bây giờ được ngả lưng trên chiếc giường ấm áp êm ái, hắn cảm thấy đầu óc mình được thư giãn tối đa và hắn thật sự muốn ngủ một giấc cho lại sức.
Bên ngoài, Jaejoong vẫn cầm lấy hai giỏ quần áo của mình và Yunho bước lên lầu, cậu biết Maya sẽ không được phép giúp mình cũng như những người được gọi là người nhà đó giúp cậu. Nhưng… tại sao mọi thứ họ đem đến lại bắt cậu đem trở về. Những vật dụng hàng ngày đều được mang đến dù Yunho chỉ ở một đêm trong bệnh viện, những thứ này cơ bản không được dùng đến nhưng họ vẫn đem. Những cái nhìn trách oán vẫn chiếu thẳng vào cậu như sự trừng phạt vì đã bỏ lại Yunho một mình khi hắn đang sốt. Họ không tha thứ cho cậu, ngay cả một người trầm tĩnh như ông Jung còn tặng cho cậu một tát tai thì ai có thể tha thứ cho cậu đây?
“CẠCH”
Đồ của anh tôi cho vào máy giặt trong phòng hết.
Jaejoong nói lạnh khi nhìn thấy Yunho đang nằm trên giường trong khi cậu phải xách rất nhiều thứ nặng lên phòng, một Yunho cao ngạo, đáng ghét đã trở về thay vì một Yunho yếu đuối, bình tĩnh và dịu dàng của hôm qua. Mọi thiện cảm cậu dành cho hắn bay biến mất, kể cả việc hắn đã xóa đi những đoạn clip trong điện thoại vẫn không thể khiến cậu nói chuyện dịu dàng với hắn như một người vợ nói chuyện với chồng mình được.
Tên đó cũng đẹp trai quá nhỉ! Bạn trai của em ấy! – Yunho nghiêng đầu nhìn Jaejoong đang bỏ quần áo vào máy giặt.
Đừng có gọi Hyunbin là tên đó, anh ấy có tên, tên anh ấy là Hyunbin! – Jaejoong đanh giọng – Anh có thể thôi cái giọng chế nhạo đó không?
Ồ, tôi phải gọi người có ý muốn cướp vợ tôi bằng cái tên nho nhã sao? Vậy là không được rồi! – Yunho nhếch mép nhìn Jaejoong – Nhưng tôi thấy hiếu kỳ khi một thầy giáo như cậu ta mà cũng muốn cướp vợ của người khác. Em có thấy buồn cười không?
Đôi mắt xoáy sâu vào từng biểu hiện trên gương mặt Jaejoong, nụ cười lạnh của hắn khiến cho câu nói càng thêm đay nghiến và nó như một lời sỉ nhục đến nhân phẩm của Hyunbin trước mặt Jaejoong. Hắn muốn cậu phân biệt rõ ràng rằng, cho dù cậu và Hyunbin có là người yêu, cậu có là bạn trai của Hyunbin và ngược lại và dù hai người có yêu nhau sâu đậm như thế nào thì sự thật cậu vẫn là vợ của Jung Yunho, cậu vẫn là vợ của hắn, vẫn mang họ của hắn khi nói chuyện với người khác và vẫn phải bên cạnh hắn trong mọi tình huống cho dù xấu nhất đi nữa. Cho dù hắn có phá sản, có phải ra đường thì cậu vẫn phải cùng chịu chung với hắn cho đến khi nào tờ giấy kết hôn được thay thế bằng đơn ly dị có chữ ký của hắn thì thôi.
Tôi không việc gì phải nói với anh, tại sao hôm qua và hôm nay anh lại khác như thế chứ? Anh một lần cũng không thể nói chuyện đàng hoàng và tôn trọng người khác sao?
Tôi chẳng việc gì phải tôn trọng kẻ muốn cướp vợ tôi!
Anh thật hết thuốc chữa rồi, tôi tự hỏi tại sao tôi lại lo lắng cho anh hôm qua, tôi lo lầm người rồi! – Jaejoong bực bội mở cửa phòng – Đừng làm việc gì có hại đến Hyunbin, nếu không, tôi cũng không thiết mạng tôi mà liều một lần với anh đâu. Tôi đã mất tất cả rồi, đừng để tôi phải mất đi anh ấy.
Đóng mạnh cửa phòng, Jaejoong cảm thấy không khí thật ngột ngạt khi hắn nhìn cậu và những câu nói xoáy sâu vào mối quan hệ của cậu và Hyunbin. Tuy cậu không thích mọi nơi trong ngôi nhà này nhưng bây giờ, bước ra khỏi phòng là giải pháp tốt nhất cho cậu lúc này để tránh những cuộc cãi vã vô ích và nếu hắn điên tiết lên, hắn có thể sẽ lặp lại trò dơ bẩn mà bản thân mình đã từng làm, tại sao hắn một chút đáng yêu cũng không có hay chí ít một chút nghiêm túc trong câu nói, đừng đem người khác ra để thóa mạ như thế được không?
Nhưng hình như Jaejoong đã sai khi bước xuống nhà, những con mắt hằn học hướng về cậu, những lời nói tàn nhẫn sắp được thoát ra từ họ, Jaejoong muốn quay đầu lại nhưng bên trong phòng, một người vẫn đang nằm và hắn còn nguy hiểm hơn những người đang hiện diện trong phòng khách này.
Jaejoong lại đây! – ông Jung vẫy tay ra hiệu cho Jaejoong đến ngồi bên cạnh mình.
Dạ!
Chuyện ba đánh con… – ông Jung đẩy gọng kính của mình lên cao – Ba xin lỗi, lúc đó ba đã rất lo lắng cho Yunho. Con biết đấy, nó đã từng bị bắt cóc nên ba không thể không lo lắng được.
Dạ con hiểu, con không để trong lòng đâu ạ.
Cám ơn con, thôi ba vào phòng đây, có một số chuyện cần phải giải quyết.
Dạ!
Thở dài khi trong phòng còn lại bản thân mình và cái nhìn không thiện cảm của bà Jung lẫn Ara nhưng Jaejoong khá ngạc nhiên khi họ không dùng những lời lẽ xỉ vả như thường ngày mà chỉ ngồi đó nhìn cậu, họ nhìn cậu và mỉm cười, cái cười không thiện cảm…
Con vào bếp xem có giúp gì được cho Maya không!
“RẦM”
Những vết thương chưa lành dường như rách toạt khi Jaejoong vấp phải đôi giày cao gót của Ara, nó cố ý đưa chân ra để cậu ngã và bây giờ ý định của nó đã thành sự thật. Toàn thân cậu đau ê ẩm và đôi chân dường như không còn sức để đứng lên nữa. Bên trên, Ara vẫn không nói, nó nhìn cậu bằng đôi mắt khinh bỉ lẫn chế nhạo, nó mỉm cười và đứng lên, đôi giày nó vô tình hay cố ý giẫm vào tay cậu, không một lời xin lỗi, không một tiếng nói chế nhạo, nó chỉ muốn nhìn thấy cậu đau đớn, chỉ muốn nhìn thấy cậu rơi nước mắt mà thôi.
Anh nghĩ em cần phải xin lỗi anh.
Đứng lên nhanh chóng trước con mắt ngạc nhiên của Ara, cậu không muốn bản thân mình yếu đuối trước mặt nó, cậu cũng là con người và cậu không phải là món đồ chơi để nó chà đạp như thế, cậu cần nhận lời xin lỗi từ nó về việc làm như thế này.
Nếu anh muốn! – Ara nhếch mép – Vậy thì xin lỗi!
Vẫy tay chào cậu trước khi lên phòng, hôm nay nó cảm thấy hành hạ cậu bởi những điều nhẹ nhàng sẽ thú vị hơn khi khiến cậu trở thành một kẻ cắp oan uổng hay đại loại như vậy. Nó có trò chơi mới rồi và nó sẽ trả thù cho anh trai mình. Nó chỉ mong cậu đi càng sớm càng tốt thôi.
Xuống giúp Maya làm bếp đi. Sắp đến giờ ăn tối rồi! – bà Jung lúc này mới lên tiếng – Ngày mai, con đi cùng mẹ đến cửa hàng mua ít đồ.
Dạ?
Ngày mai có dạy thì xin nghỉ đi.
Bà Jung cũng nhanh chóng bỏ đi trước đôi mắt ngạc nhiên của Jaejoong. Bà thay đổi quá nhiều so với ngày hôm qua, bà không trách cậu, không làm những điều như Ara và không nhìn cậu bằng đôi mắt hằn học nữa. Họ có vẻ chấp nhận cậu vì chuyện hôm qua chăng? Jaejoong không biết nhưng cậu cảm thấy lo lắng trong lòng. Một cảm giác bất an thật sự, một cảm giác… khó thở.
Nhà bếp
Tôi nghe nói mà hết hồn đấy cậu hai, không có cậu chắc cậu hai nhà này chết rồi! – Maya nói nhỏ với Jaejoong – Tôi thật sự rất khâm phục cậu đấy.
Vậy àh?
Lau những giọt nước mắt cay xè khi phải đối diện với nhiều củ hành như thế, Jaejoong chỉ mỉm cười và đáp lại vài câu cho có lệ. Cậu không thích xắt củ hành vì chúng khiến mắt cậu không nhìn thấy gì nữa và hậu quả lần nào cũng là cắt trúng tay mình. Nhưng Maya vẫn còn bận rộn với vô số món ăn nên cậu đành phải giúp cô giải quyết chúng mà thôi.
Cậu hai thích ăn món gì? Tôi làm cho cậu ăn.
Món gì cũng được, tôi dễ lắm!
Jaejoong rụt tay lại khi con dao bén ngót găm vào tay, cậu biết kết quả sẽ là như thế này mỗi khi cậu đối diện với củ hành mà. Vội đưa tay vào vòi nước, cái rát buốt khiến Jaejoong tỉnh táo hơn mà nhận ra rằng bản thân mình đang làm gì trong ngôi nhà này? Cậu không hiểu vì cái gì mà mình có thể chịu đựng nổi những ánh mắt đay nghiến của họ, làm thế nào để có thể nghe những lời nói móc mỉa và chịu cả những hành động quá đáng của họ. Vì công việc của ba? Vì Hyunbin hay vì cái gì khác, có phải cậu tự đánh lừa bản thân rằng cậu phải chịu đựng để đem lại mọi thứ cho gia đình mình. Gia đình cậu không nghèo để cậu phải làm như thế này, hay vì Hyunbin? Là vì anh phải không? Đúng rồi, vì ba cậu đã khẳng định rằng anh sẽ không thể gặp may mắn nếu cậu phản đối cuộc hôn nhân này và rằng mọi điều tồi tệ nhất sẽ trút xuống một người không quyền lực, không địa vị như anh nếu cậu có ý muốn thoát ra khỏi căn nhà này, thật nực cười phải không?
“SOẠT”
Miếng băng cá nhân được đưa ra trước mắt, Yunho đã đứng đó tự bao giờ để có thể đưa cho cậu miếng băng cá nhân nhanh chóng như thế?
Không sao!
“SOẠT”
Ngay lập tức, miếng băng bị dòng nước mát lạnh ấy thấm ướt khi Yunho buông tay, Jaejoong chỉ biết nhìn cái dáng cao cao ấy bỏ ra ngoài trong sự im lặng của cậu và Maya. Yunho thật khó hiểu khi hắn trở về nhà, à không! Khi hắn tỉnh dậy từ bệnh viện, mọi hành động đều khó hiểu.
Cậu hai để tôi làm cho, tôi xin lỗi!
Maya vội vã kéo số củ hành còn lại về phía mình khi nhìn thấy ánh mắt của Yunho hướng về mình. Hắn đi ra ngoài trong sự ngạc nhiên tột độ của Jaejoong. Hắn thay đổi như chong chóng, mới đó hãy còn chế nhạo Hyunbin, mới đó hãy còn nhìn cậu bằng ánh mắt hằn học và cũng mới đó… hắn đưa băng cá nhân cho cậu. Hắn bệnh thật rồi.
Bữa ăn diễn ra khá im lặng khi mỗi người chú tâm vào phần ăn của mình. Ara cũng ít nói chuyện hơn thường ngày trong khi bà Jung bàn một số việc gì đó mà có nghe cậu cũng không hiểu là gì với ông Jung. Yunho thì vẫn như thế và hình như hôm nay là ngày đầu tiên hắn cùng ngồi ăn với gia đình. Mọi khi hắn đều ăn ở ngoài và chỉ trở về nhà để ngủ mà thôi.
“TING TONG!”
Để con ra mở cửa!
Jaejoong vội đứng dậy khi nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lòng không hy vọng rằng đó là Hyunbin vì anh cũng đã biết nhà cậu rồi. Nếu anh đến đây, mọi việc rắc rối sẽ xảy đến với anh mất.
Nhưng không, đối diện Jaejoong là một cô gái rất xinh đẹp với giỏ trái cây lớn trên tay, cô mỉm cười và chào cậu một cách lịch sự khi cậu mở cửa. Cô gái này là ai?
Xin chào, cô tìm ai?
Tôi là Min Ah, tôi tìm anh Yunho!
A! Mời vào.
Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng Jaejoong, Yunho mà cũng có bạn đến thăm sao? Chẳng phải hắn nổi tiếng độc ác trong giới kinh doanh sao? Tất nhiên khi hắn không khỏe, các tập đoàn lớn nhỏ đều đến hỏi thăm hắn nhưng không phải một cô gái xinh đẹp dịu dàng như thế này. Cô không giới thiệu mình thuộc công ty nào và cô càng không gọi Yunho là tổng giám đốc hay giám đốc gì đó. Cô gọi tên anh rất thân thiết – anh Yunho!
Chào cả nhà! Con đến rồi đây!
A! CHỊ MIN AH!
Mina! Lại đây ngồi đi con, cả nhà đang ăn cơm, đến ăn cùng với bác luôn nào!
Tiếng cười bắt đầu rôm rả khi có sự xuất hiện của cô gái lạ. Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy đến đây vì mọi người có vẻ yêu mến cô lắm, ngay cả ông Jung cũng mỉm cười nhìn cô – một điều mà ông chưa bao giờ đối với cậu khi cậu trở về ngôi nhà này. Yunho thì nhích qua một bên để cô có thể ngồi bên cạnh. Ngôi nhà này, trong phút chốc khiến Jaejoong cảm thấy… cậu là người thừa thãi nhất… mặc dù cậu vốn không thuộc về nó nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy bản thân mình dư thừa như thế này.
Maya đặt bát cơm vào chỗ Mina và chào cô một cách lịch sự nhất, Jaejoong bất giác mỉm cười trong lòng. Ngôi nhà này… cũng có lúc náo nhiệt như thế, nhưng… không phải cậu.
Con có mang ít trái cây qua cho anh Yunho ạh!
Con khách sáo quá, con cháu trong nhà mà! – bà Jung cười xòa – Trái cây con mang qua chắc ngon lắm, để ăn trưa xong, chúng ta gọt chúng nhé.
Dạ!
Những câu chuyện bắt đầu rôm rả khi có sự xuất hiện của cô gái lạ, Jaejoong cũng quan tâm đến cô lắm vì cô tạo không khí thật vui trong gia đình. Chốc chốc, cô cũng gắp thức ăn cho cậu và nói một vài chuyện nào đó mà cậu chỉ ậm ừ cho qua. Jaejoong cũng phần nào biết được vị trí của cô gái này khi… cô ngồi giữa cậu và Yunho.
Phòng khách
VẬY LÀ CHỊ VỀ HÀN LUÔN HẢ? KHÔNG CẦN PHẢI ĐI NƯỚC NGOÀI NỮA ÀH? – Ara reo lên vui mừng.
Không hẳn là vậy, chị cũng đi nhưng mà không đi lâu như lúc trước thôi!
Vậy cũng được rồi, mỗi khi chị đi vắng, em buồn lắm. Anh hai cũng thế đấy, woa, trái cây ngon thật đấy, phải không anh hai?
Ừm!
Nó sắp hết rồi, để con gọt thêm! – Min Ah vội đứng lên.
Không sao, con cứ ngồi chơi đi, để Maya và Jaejoong làm được rồi.
Câu chuyện lại bắt đầu khi bà Jung kéo tay Min Ah ngồi xuống, họ nói về rất nhiều chuyện, từ thời trang đến học vấn, đến công việc, mọi thứ…
Chăm chú vào công việc của mình, Jaejoong chỉ mỉm cười khi biết Min Ah chính là bạn gái hiện tại của Yunho. Mọi người trong nhà luôn dành cho cô những tình cảm tốt đẹp nhất và hắn cũng thế với cô. Cậu không ghen, cũng không buồn nhưng cậu không cam tâm. Tại sao hắn có tình yêu lại không cho cậu có tình yêu? Tại sao hắn có thể đưa bạn gái vào nhà trong khi buông lời lăng mạ Hyunbin? Tại sao hắn có thể làm những gì hắn muốn trong khi cậu thì không? Tại sao vậy?
Coi chừng đứt tay đấy!
Giọng nói dịu dàng của Min Ah bên tai khiến Jaejoong thoáng giật mình. Cô nói đúng, nếu cô không thông báo có lẽ trái lê trên tay đã vương màu đỏ rồi. Nhìn cô cầm con dao và gọt trái cây thuần thục như thế, có lẽ mọi thứ trong ngôi nhà này cô đều rất rõ.
Cám ơn anh đã cứu Yunho, không có anh, có lẽ Yunho của chúng tôi đã không thể trở về.
Àh… không có gì!
Anh có khó chịu không khi biết tôi là bạn gái của Yunho? – Min Ah nhìn cậu dò xét – Tôi thật sự không có ý gì, tôi biết hai người kết hôn với nhau chỉ là do bắt ép của gia đình. Tôi không trách anh đâu, cũng không trách Yunho!
Cô biết àh? – Cậu cười buồn.
Anh Yunho nói cho tôi biết. Tôi cũng rất buồn trong thời gian đó. Nhiều khi tôi có cảm giác, tôi đã mất anh ấy… Chúng tôi chẳng thể làm gì ngoài việc ăn cơm cùng nhau vào những buổi tối! – Min Ah cũng cười buồn.
Vậy àh, có người cũng giống như cô vậy, cũng mất tôi… cô thật tốt… không ghét tôi vì tôi là vợ Yunho!
Không!
Jaejoong cảm thấy trái tim mình mở rộng và cảm giác gần gũi xuất hiện khi nói chuyện với Min Ah. Cô cũng là người phải xa cách người mình yêu như Hyunbin, cô cũng có những đêm trong nước mắt như anh và chỉ được nhìn ngắm người mình yêu qua những bữa cơm ngắn ngủi. Nhưng Min Ah thì khác, cô được gia đình Yunho đón nhận và hoan nghênh trở về còn Hyunbin thì không, anh bị hắt hủi bởi người cha nhẫn tâm của cậu, anh không được hoan nghênh trong ngôi nhà đồ sộ của gia đình cậu và bản thân cậu cũng không được hoan nghênh trong đó. Số phận mỗi con người thật sự quá bạc bẽo.
Tôi nghe anh Yunho nói, anh ấy và anh sẽ ly dị trong ba tháng, có thật không?
Cũng gần như vậy. Mong rằng sau khi chúng tôi ly hôn, cô sẽ là người phụ nữ thật sự dành cho Yunho! – Jaejoong mỉm cười, cậu thấy bản thân mình đã có niềm tin vào ngày mai khi nghe Mina nói như thế, rồi cậu cũng sẽ có được niềm vui thật sự của mình, có được hạnh phúc thật sự bên cạnh người mình yêu – Yunho thật có phúc mới có bạn gái như cô.
Cám ơn!
Tiếng cười vang lên trong nhà bếp trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người trong nhà. Lần đầu tiên họ nghe tiếng cười thật sự của Jaejoong, trái với suy nghĩ của bà Jung và Ara, Jaejoong không buồn bã về vấn đề này và hơn nữa… cậu có vẻ rất vui thì phải. Một người vợ đang nói chuyện với người tình của chồng mình một cách vui vẻ như thế, thật là một điều không thể tin được.
Đứng bên ngoài, Yunho liếc nhìn vào hai con người vẫn đang nói những chuyện gì đó mà hắn không nghe được. Khi nhìn nghiêng, nụ cười Jaejoong ẩn hiện sau mái tóc áp sát gương mặt, hắn cũng nhếch mép… cậu không ghen! Đúng! Làm sao cậu có thể ghen được khi người cậu yêu không phải là hắn và hắn chắc rằng trong lòng cậu đang có sự ghen tị, ghen tị vì sao hắn có thể làm mọi thứ, có thể đưa người mình yêu về nhà nhưng cậu thì không. Cậu sẽ nhanh chóng biết câu trả lời nếu cậu nhận ra rằng… trong ngôi nhà này, hắn là người mạnh nhất.
Em không sao, anh đừng giận nữa!
“……………”
Đừng như thế, ngày mai em mời anh ăn sáng được không? – Jaejoong phì cười.
“………….”
Ok Bin cũng mới gọi điện cho em, nó cũng nói như anh vậy. Thôi, đừng có làm gì cả, em không ở đây lâu đâu. Em hứa mà!
“……………”
Ùh! Em yêu anh!
Gập điện thoại lại khi nụ cười vẫn hiện trên môi, Jaejoong nhìn bầu trời đã ngã màu vàng qua cánh cửa sổ phòng vệ sinh. Cậu cảm thấy mọi thứ thật tuyệt khi được nghe giọng nói của Hyunbin, được nghe anh nói yêu cậu và mong cậu trở về với anh. Cậu đã có niềm tin trở lại, chỉ ba tháng thôi, ba tháng sẽ kết thúc cuộc sống mệt mỏi này. Ngày trước, cậu chỉ đoán nhưng bây giờ, cậu đã được khẳng định bởi lời nói của Min Ah. Yunho sẽ ly hôn với cậu sau ba tháng nữa, hắn nói là làm và cậu sẽ được tự do… sẽ được tự do một lần nữa, tâm trạng của cậu vì thế cũng tốt hơn rất nhiều, rất rất nhiều.
“CỐC CỐC CỐC”
Em định ngồi trong đó đến bao giờ? Min Ah về rồi. Thay đồ đi! – giọng Yunho vang lên bên ngoài – Mai tôi phải đi làm nên bây giờ tôi muốn đi công viên.
Huh?
Công viên Seoul
Trời đã về chiều nhưng công viên trung tâm Seoul vẫn chưa thôi náo nhiệt, Yunho cảm thấy mọi thứ không giống như tưởng tượng của hắn qua những lời Jaejoong kể. Nó không hấp dẫn, không thú vị, không độc đáo… chỉ có vài chiếc xích đu với những cặp tình nhân đang ngã đầu vào nhau nhìn ánh hoàn hôn, xa xa có vài quán kem nhỏ với hàng tá con nít lóc chóc đáng ghét, xa hơn nữa là những trò chơi trẻ con vô vị. Hắn cảm thấy một chút hứng thú cũng không có và hắn muốn quay về ngay lập tức.
Công viên mơ ước thưở nhỏ của em đây hả? – hắn liếc nhìn người con trai bên cạnh mình.
Anh chỉ xem bên ngoài thì làm sao biết được, đây là mặt trước của công viên dành cho trẻ nhỏ, mặt sau mới dành cho người lớn. Rất vui đấy, đi thôi… để tôi chỉ cho anh những trò tôi thích nhất.
Kéo Yunho đi nhanh qua những quầy hàng và trò chơi dành cho trẻ nhỏ, Jaejoong hít thở mạnh khi trước mặt cậu là vòng đu quay cực lớn đang chậm chạp đưa những con người hiếu kỳ ngắm nhìn toàn thành phố từ trên cao. Cậu rất thích chiếc đu quay này vì nó khiến cậu có cảm giác tự do từ trên cao, có thể ngắm nhìn mọi thứ không giới hạn, có thể nhìn thấy những điều không nhìn thấy từ trên cao, mọi thứ… mọi thứ.
Trò chơi em nói đây àh?
Ngồi vào cabin khi Jaejoong đưa vé cho người bảo vệ, cậu cũng vội vã bước vào và đóng chặt cửa lại trước khi nhìn ra ngoài.
Từ trên cao, anh có thể thấy rất nhiều thứ đấy. Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt nên tôi sẽ dẫn anh đi chơi! – Jaejoong cười tươi khi chiếc đu quay từ từ chuyển động.
Chẳng có gì thú vị cả!
Yunho thờ ơ phóng tầm mắt ra xa, Seoul về chiều đông đúc và náo nhiệt hẳn. Chưa bao giờ hắn nhìn thấy những chiếc xe nối đuôi nhau trở về nhà, chúng làm thành những hàng dài xa tít tắp trong mắt hắn. Màu đỏ rực của hoàng hôn khiến các biển hiệu trở nên sinh động hơn. Ở độ cao này, hắn có thể nhìn thấy công ty mình và cả nhà của hắn nữa. Nó chỉ còn một chấm khá to trong mắt hắn mà thôi nhưng hắn vẫn có thể nhận biết được mà.
Trên này thì phải có cái gì để ăn! – Jaejoong đẩy cho hắn một ít bắp rang.
Sao hôm nay vui vậy? Vì nhìn thấy bạn gái tôi àh? – Yunho lơ đễnh hỏi khi cho vào miệng một ít bắp.
Cũng gần gần như vậy, vì tôi không ngờ anh như thế mà có bạn gái tốt như thế! – Jaejoong mỉm cười.
Không ghen sao?
Nếu anh nhìn thấy tôi và Hyunbin bên nhau, anh có ghen không?
Tại sao tôi phải ghen?
Tôi cũng như thế đấy, tại sao tôi phải ghen chứ?
Yunho vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài, tại sao hắn phải ghen? Đúng rồi, tại sao hắn phải ghen chứ? Chẳng có gì thú vị cả. Vòng đu quay chán ngắt.
Không thích sao?
Ném mắt kính 3D sang một bên, phim 3D chán ngắt.
Woa! Nó biết nhảy kìa Yunho! Con này mới đưa về phải không? Nhìn kìa, nó nhảy kìa Yunho! Con chim cánh cụt này giỏi quá!
Hừ!
Cổng động vật chán ngắt.
Trời! Anh phóng hay quá vậy? Được quà rồi đây nè!
“PHẬP”
Trò phóng tên chán ngắt.
Này! Anh được 100 điểm rồi này, anh mạnh thật đấy!
“RẦM”
Yunho quăng chiếc búa nhựa qua một bên, trò giải stress chán ngắt.
Cổng thiên đường
Ồ, trò này mới nè, tiên nữ đẹp quá. Anh xem, có đủ tiên trên trời nè!
Chán ngắt.
Cổng địa ngục
Ra thôi Yunho! Tôi thật sự không thể đi tiếp nữa… tôi không… AAAAA…
Trò này cũng thú vị đấy!
“RẦM”
AAAAAAAAAAAAAA TRỜI ƠI TRỜI ƠI!
Yunho vuốt ngực vì giật mình trong khi Jaejoong tái xanh mặt mày vì tiếng va đập cực mạnh của một tội nhân bị quỷ dữ hành hình. Chúng ném những tội nhân vào song sắc một cách mạnh bạo và mỗi cú ném dường như mạnh hơn từng giây, từng giây, tiếng gào thét vang lên, hai bên đường đều là những ***g sắt chứa đầy tội nhân với những cách hành hình khủng khiếp nếu chưa kể đến bất thình lình có vài con quỷ hiện ra trước mặt.
RA THÔI YUNHO AH! TÔI CHỊU KHÔNG NỔI NỮA RỒI!
Đồ con nít, là giả mà!
“GIẢ?”
AAAAAAAAAAAAAAA
Cả đoàn người hét lên một cách sợ hãi khi những cái đầu bất ngờ thòng xuống từ trên cao khi Yunho nhếch mép nói chúng là giả. Jaejoong như muốn chạy ra ngoài ngay lập tức trong khi Yunho thở hổn hểnh vì bất ngờ. Thú vị! Thú vị thật, lần đầu tiên hắn có cảm giác phấn khích như thế này, một chút sợ hãi rồi lại tự cười mình khi biết bản thân mình có lúc cũng sợ xanh mặt mặc dù biết toàn bộ những hình nhân nơi đây đều là giả và do người khác hóa trang thành. Nhưng hắn vẫn không tránh nổi cái cảm giác hồi hộp và liếc nhìn mọi thứ. Hắn không còn đứng hiên ngang như lúc nãy nữa trong khi Jaejoong đang co ro ôm chặt lấy tay mình.
“HÙ”
AAAAAAAAAAAAAAA CỨU TÔI VỚI!
“ROẸT”
YA! EM XÉ RÁCH TAY ÁO TÔI RỒI NÀY! AAAAAAAAAAAA
A! QUỶ RƯỢT RỒI! CHẠY NHANH LÊN NHANH LÊN!
Chẳng quan tâm đến Yunho mắng mình cái gì, Jaejoong vội kéo tay hắn chạy theo đoàn người phía trước. Sai lầm lớn nhất của cậu là đây, sai lầm lớn nhất của cậu là mua vé vào cái “động” đáng sợ này.
PHÙ PHÙ PHÙ TRỜI ƠI! MỆT QUÁ MỆT QUÁ!!!
YA! EM XÉ RÁCH TAY ÁO TÔI RỒI NÀY! – Yunho vừa thở vừa ném mảnh tay áo của mình vào người Jaejoong.
LÀ TẠI ANH HẾT, TẠI SAO ĐÒI VÀO ĐÂY CHỨ. XÉ RÁCH TAY ÁO ANH LÀ NHẸ ĐẤY. CÓ KHI TÔI SỢ QUÁ, TÔI XÉ ANH RA LUÔN, MỆT QUÁ ĐI!
Thú vị thật! Thú vị thật! Yunho cảm thấy thật thú vị với trò chơi thách thức lòng dũng cảm như thế này. Hắn cảm thấy giữa hắn và Jaejoong lúc này không hề tồn tại sợi chỉ khoảng cách, sợi chỉ lợi dụng nhau và sợi chỉ đối lập nhau, đã có lúc hắn nghĩ rằng… hắn và cậu là một.
Về thôi, tối rồi.
Em đưa tôi đi chơi rồi, bây giờ để tôi đưa em đi chơi.
Nè, tôi không! YA! ĐỪNG KÉO TAY TÔI NHƯ THẾ CHỨ!
Tàu hải tặc
AAAAAAAAAAAAAAA! YUNHO CHẾT TIỆT! TÔI SỢ ĐỘ CAO! TÔI SỢ ĐỘ CAO MÀ! AAAAAAAAAAAA
AAAAAAAAAAAAAA, EM CÓ THỂ NGỒI TRÊN ĐU QUAY MÀ SỢ ÀH, ĐỒ NÓI DỐI AAAAAAAAAAAAA
Jaejoong cảm thấy ruột gan mình đang đảo lộn khi thuyền hải tặc từ độ cao ngất ngưỡng đột ngột lao xuống đất với vận tốc khủng khiếp, mái tóc cậu bị thổi ngược ra phía sau trong khi cổ họng khan đặc vì hét quá nhiều. Mọi người đều hét lên phấn khích nhưng cậu thì không! Cậu muốn nôn quá, tại sao hắn không tìm những trò chơi nào nhẹ nhàng một chút? Hết kéo cậu đi vào địa ngục, lại lôi cậu ngồi hàng giờ trên thuyền hải tặc, rồi kéo vào không gian ba chiều để lái phi thuyền, mọi thứ đều quá mới mẻ với một người thích những trò nhẹ nhàng và lãng mạn như Jaejoong. Một đêm đi chơi thật sự là rất mệt, rất mệt.
Kem không?
Ly kem ngon lành đưa trước mặt Jaejoong trong khi cậu vẫn cố lấy lại nhịp thở cho mình. Đã hơn 11h đêm nhưng hắn vẫn chưa có ý định về nhà, hắn định làm gì? Ở đây suốt sao?
Ở đây bao giờ đóng cửa? – Yunho hỏi khi Jaejoong nhận lấy ly kem.
Họ mở 24/24, anh hỏi làm gì?
Vì tôi còn muốn dạo vài vòng nữa.
HẢ?
“BÙM BÙM BÙM”
Những tiếng nổ bất ngờ vang lên khiến Jaejoong giật mình ném đổ ly kem của mình. Đến khi định thần, cậu mới nhớ đến thông lệ mỗi đêm của công viên này là bắn pháo hoa lúc 11h. Cả công viên dường như sáng hẳn lên bởi những màu sắc rực rỡ của pháo hoa, những cặp tình nhân hạnh phúc nắm tay nhau ước nguyện họ trở thành bạn đời gắn kết, những đôi tình nhân giận dỗi nhau cũng thôi cãi vã mà nhìn những đóa hoa tuyệt đẹp trên bầu trời. Jaejoong chăm chú nhìn, chăm chú lắm khi ước nguyện cậu và Hyunbin mãi mãi bên nhau không rời. Bàn tay đan vào nhau để lời nguyện cầu được thành sự thật. Cậu cười… hôm nay có một tin vui khiến cậu mãn nguyện và nó sẽ là động lực cho cậu sống những ngày tháng ở nhà họ Jung với danh phận là vợ của Jung Yunho.
Ánh sáng chói lọi của nó càng lúc càng khiến Jaejoong hoa mắt, mọi thứ trở nên thật sáng trong mắt cậu, ngay cả gương mặt của Yunho… không… là Hyunbin? Ánh sáng của pháo hoa khiến cậu nhìn không rõ nữa, hình như là Yunho nhưng cũng hình như là Hyunbin.
Nụ hôn rơi xuống khi Jaejoong vẫn đang xác định con người trước mặt mình thật sự là ai nhưng cậu vội mỉm cười khi biết người đang hôn mình chính là Hyunbin. Chỉ có anh mới dịu dàng như thế, chỉ có anh mới trân trọng cậu trong từng nụ hôn như thế. Cái ôm siết chặt hơn để đôi môi thuộc về nhau nhiều hơn, Jaejoong như đang bay bổng trong hạnh phúc. Cậu hé môi để lưỡi anh có thể tự do khám phá trong khoang miệng và cậu đáp trả những nụ hôn cuồng nhiệt của anh bởi chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình. Anh khéo léo hơn, không còn vụng về với những nụ hôn nhút nhát, anh xâm chiếm khoang miệng cậu đến khó thở, anh mút mát từng chút một chiếc lưỡi nhỏ xinh và kéo nó sang khoang miệng của mình để tự do hưởng thụ. Tay anh ôm cậu thật chặt như thể sợ cậu bay biến mất. Jaejoong không uống rượu nhưng cậu say rồi, cậu say trong nụ hôn của anh, cậu say khi vị ngọt lan tỏa khắp mọi giác quan, cậu say khi mơ ước giây phút này là mãi mãi.
Nhưng Jaejoong không biết, Hyunbin chỉ là ảo ảnh nhỏ nhoi mà ánh sáng pháo hoa mang lại. Cậu mỉm cười và hôn cuồng nhiệt với người được gọi là chồng – Jung Yunho. Hắn không biết đã nhìn cậu từ lúc nào. Hắn vô tình hay cố ý không nhìn ánh sáng chói lóa của pháo hoa mà nhìn kẻ đang mỉm cười cùng điều ước trong lòng bàn tay khép chặt. Jaejoong đang ước gì? Hắn không biết nhưng nụ cười hạnh phúc của cậu giúp hắn đoán cậu đang ước một điều gì đó vĩnh hằng mãi mãi. Có lẽ là tình yêu chăng? Hay là cuộc sống này? Hay là những điều khác? Hôm nay Jaejoong đã rất khác, cậu vui vẻ đưa hắn đi mọi nơi và hắn biết những trò chơi mà cậu giới thiệu đều là những trò chơi mà cậu và Hyunbin thường hay chơi. Biểu hiện hạnh phúc của cậu mỗi khi hắn chiến thắng cũng đã nói lên điều đó và khi hắn kéo cậu đi chơi những trò khác, Jaejoong đã rất bỡ ngỡ, rất ngạc nhiên và cậu không muốn chơi chúng. Và những điều đó tạo nên một Jaejoong thật sinh động, Nụ cười của cậu có lúc rất giống với nụ cười mà hắn tình cờ thấy trong chiều mưa hôm đó. Một nụ cười trong sáng, tinh nghịch và hạnh phúc biết bao. Nhìn xem đôi môi hồng đang mím lại vì cầu nguyện. Đôi môi này, hắn đã có dịp đặt lên khi cả hai trong tình trạng nguy hiểm. Nó mềm và thơm ngọt, nó khiến hắn ngạc nhiên khi những lần quan hệ trước đây, hắn đã vô tình không đặt lên đóa anh đào này những nụ hôn cháy bỏng. Hắn cảm thấy vị ngọt của đôi môi này nhẹ nhàng hơn của Min Ah rất nhiều. Môi Min Ah ngọt cuồng nhiệt bao nhiêu thì môi Jaejoong ngọt dịu lạ. Môi cậu mềm và lưỡi cậu cũng rất mềm. Cậu đáp trả hắn rất cuồng nhiệt và cậu mỉm cười khi hắn kéo cậu nhỏ của cậu sang khoang miệng mình dạo chơi. Cũng giống như những đôi tình nhân khác, hắn cũng đang hôn cậu…
Cuồng nhiệt!
Đêm pháo hoa trở nên thật rực rỡ trong đáy mắt khi môi hắn và cậu chưa một phút rời nhau, đến khi Jaejoong nuối tiếc dứt ra vì thiếu dưỡng khí. Cậu mỉm cười và ôm trọn gương mặt hắn trong đôi bàn tay gầy của mình, hôn lên chóp mũi hắn thật kêu trước khi…
Yunho? Yunho?
Em không nhớ tên tôi àh? – hắn nhếch mép – Em cũng hư hỏng lắm thầy giáo ạ.
Vội rụt tay lại khi người đối diện, người vừa mới trao cậu nụ hôn ngọt ngào ấy là Yunho chứ không phải Hyunbin của cậu. Mọi thứ trở nên mờ nhạt khi nụ cười của hắn in sâu trong đáy mắt. Cậu vừa hôn Yunho, vừa hôn hắn và để cho hắn chiếm trọn đôi môi mình như thế này trong khi hình ảnh Hyunbin ngập tràn trong trí nhớ. Cậu đã biến Yunho trở thành ảo ảnh của Hyunbin, đã làm một điều mà cậu cố gắng gìn giữ như món quà cuối cùng cho Hyunbin. Cậu đã sai rồi, cậu lại sai lầm rồi.
V… về thôi, tôi mệt rồi!
Vội bỏ đi trước ánh mắt đang đanh lại của Yunho. Cái nhếch mép không còn hiện hữu trên gương mặt như điêu khắc của hắn nữa mà thay vào đó là cái nhìn của sự khó chiụ. Thái độ đó cho hắn biết, người cậu hôn… không phải là hắn.
Pháo hoa hãy còn tràn ngập trên bầu trời nhưng nó không còn chiếu sáng trong lòng của hai kẻ vừa bước ra khỏi vườn địa đàng của hạnh phúc.
END 15
ĐẮNG CAY (C16 – 20)
by RỒNG