Yunho bị cảnh tượng đó hấp dẫn, mới vừa nhấc chân đi về hướng Jaejoong, lại nghe thấy âm thanh huyên náo ồn ào ở phía sau. Hắn theo bản năng giơ súng lên ngắm bắn. Thì thấy một bé trai tầm 8-9 tuổi.
Nam hài ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất run run, bên cạnh đôi chân đặt hai túi thức ăn của bộ đội Mỹ: “Chú lính Mỹ đừng bắn cháu.”
“Em biết nói tiếng Anh? Nghe hiểu được anh nói gì sao?” Yunho buông súng,mặc cho nó tự xuôi thẳng xuống nằm im trong bao đeo bên thắt lưng.
“Cháu nghe hiểu được, nhưng chỉ biết nói một ít, ba cháu từng học ở LonDon.”
Tiểu nam hài ôm đầu như trước, dùng đôi mắt to sợ hãi nhìn Yunho.
Jaejoong thấy động tĩnh bên này vội vàng chạy qua, nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt dù không nghe rõ cũng đoán được bảy tám phần. Cậu giơ tay đi tới.
“Chú lính Mỹ đừng đánh cháu, đừng đánh a.”
“Không ai đánh em đâu, mau đứng lên.”
Jaejoong giơ hai tay ôm nam hài kéo đứng dậy, hiển nhiên bởi vì quá trình phát triển rối loạn nên đứa nhỏ 8,9 tuổi này mới chỉ cao ngang thắt lưng Jaejoong.
Cậu khụy gối ngồi xổm, tháo kính bảo hộ xuống, ngẩng đầu nhìn nam hài: “Vì sao phải đi ăn trộm?”
Nam hài do dự, hắn quay đầu lại nhìn nhìn, rồi lại quay đầu.
Jaejoong theo tầm mắt cậu bé phóng qua, hai tiểu nam hài trốn lủi sau cây đại thụ cách đó không xa, bọn hắn nghiêng đầu nhìn qua bên này, lúc chạm phải ánh mắt dò xét của Jaejoong nhanh chân bỏ chạy.
“Ba cháu đã chết, mẹ với cháu phải ở nhờ nhà chú, hai người trốn bên kia là anh họ của cháu, bảo cháu đi ăn trộm thức ăn.” Nam hài thành thật khai báo.
“Nhà chú cháu không có cái ăn sao?” Ở trung hỏi.
“Có, nhưng chú chỉ cho cháu ăn một ít ít, đã vậy mấy tên anh họ còn cướp bớt đi, lúc nãy bọn họ nói chỉ cần cháu trộm hai túi đồ ăn thì sẽ cho cháu một túi.” Nam hài nói xong, đôi mắt to ầng ậc nước mắt.
Jaejoong nắm bàn tay nhỏ bé kéo vào bên cạnh một cái rương, cậu xách hai túi đồ cho tiểu nam hài: “Bé con trung thực thật là ngoan, chúng ta làm giao dịch được không?”
Jaejoong cười nói, “Về sau, mỗi ngày, em hãy tới nơi này, giúp đỡ bọn anh, anh sẽ trả em 5$, còn có cơm ăn, thế nào?”
“Thật không?? Chú lính Mỹ?” Ánh mắt nam hài sáng lấp lánh, công nhân ở Iraq chỉ được nhận 20$ một tháng.
“Thật sự, em còn được nhận một túi đồ ăn mang về cho mẹ.” Jaejoong nói.
“Cảm ơn chú, chú lính Mỹ. Vậy em phải làm gì giúp mọi người?” bé con nhanh chóng ôm chặt đồ ăn trong tay.
“Ừm… Em làm phiên dịch viên nhỏ cho anh đi, ngài phiên dịch.”
Jaejoong nghe một tiếng lại một tiếng “chú lính Mỹ” tiểu tử này gọi, không khỏi bật cười.
“Yes, sir!!” Nam hài chào một cái theo kiểu quân đội.
“Không không không, anh không phải sir, sir là anh kia.” Jaejoong ngoẹo đầu, chỉ vào người Yunho cho tiểu nam hài nhìn.
Yunho đeo kính bảo hộ, nhìn không ra biểu tình gì nhưng vẻ mặt không chút thay đổi đã dọa bé con run sợ, không còn bộ dạng hoạt bát như vừa rồi, không khác gì học sinh gây chuyện bị thầy giáo bắt gặp.
Jaejoong đứng dậy, nhéo nhéo khuôn mặt Yunho: “Yah, anh dọa sợ ngài phiên dịch nhỏ của em rồi! Cười một cái nào ”
“Thật sự hết cách với em.”
Yunho nhếch môi cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng, tuy rằng ánh mắt bị ngăn trở bởi kính bảo hộ, nhưng Jaejoong dường như vẫn cảm giác được sự sủng nịch không thèm che giấu của nam nhân của mình, hai má bỗng chốc đỏ ửng.
Jaejoong hướng tiểu nam hài ngoắc ngoắc: “Mau tới đây, ngài phiên dịch của anh, chúng ta phải đi đưa cơm cho mấy chú lính Mỹ bên kia.”
Nói xong lại khôi phục bản sắc ngạo kiều vốn có: “Yunho, anh phụ trách ôm thùng.”
“Em không phải mới thuê phiên dịch viên sao?” Yunho buồn cười nhìn Jaejoong, không chịu ra tay.
“Em ấy vẫn còn nhỏ!”
“Em có thể, anh lính Mỹ.” Nam hài nói xong, cúi người xuống ôm thùng.
“Được rồi, được rồi, anh đã biết, ngài phiên dịch, cái này để cho anh.”
Yunho xốc cái rương lên vai, một tay nắm tay tiểu nam hài dắt đi.
Jaejoong gạt tay Yunho đoạt lấy bàn tay nhỏ bé của nam hài: “Em ấy là phiên dịch viên của em.”
Jaejoong trọng âm đặt nặng trên chữ “Của em”.
Yunho tính trẻ con một phen kéo tay kia của Jaejoong qua, nói: “Nhưng anh là người yêu của em mà!”
Jaejoong không thèm để ý đến Yunho ấu trĩ, quay đầu hỏi tiểu nam hài: “Em tên là gì?”
“Em tên là Amil, chú lính Mỹ, nó có nghĩa là vương tử nha.” Tiểu nam hài giải thích hàm nghĩa tên hắn.
“Phốc, vậy em là Uday sao?” Yunho cười.
Uday là một người con của Saddam, trước kia Sadam độc tài thống trị quốc gia này, Uday không phải là vương tử sao.
“Không, không. Uday là người xấu, tên kia giết người khắp nơi, bọn em đều rất sợ hắn.” ánh mắt Amil toát ra nỗi sợ hãi tích tụ đã lâu.
“Được rồi, được rồi, em chính là tiểu vương tử, sau này anh có thể gọi em là tiểu vương tử không?” Jaejoong nói.
“Ừm, được ạ, nhưng đừng để người khác nghe thấy, có thể chứ, chú lính Mỹ.” Amil ngại ngùng nói.
“OK, một lời đã định, tiểu vương tử Ảrập.”
Một giờ đồng hồ ở chung, Jaejoong phát hiện Amil rất hoạt bát sáng sủa, đối với công việc của mình cũng rất tận tụy chức trách.
Sắp tới thời gian quay về căn cứ, Jaejoong đưa cho nam hài 5 $ và hai túi đồ ăn.
“Tiểu vương tử, sáng ngày mai phải tới đúng giờ nha.” Jaejoong thổi mạnh lên chiếc mũi nhỏ.
“Vâng, anh lính Mỹ.”
Ngày hôm sau Jaejoong mua một quả bóng đá tặng cho Amil, quả nhiên, bé con cực kỳ cao hứng, nói bản thân bé thích David Beckham nhất, lúc nhỏ theo ba đến London được gặp nhiều cầu thủ bóng đá.
Amil dùng túi lưới bọc quả bóng, một tay cầm chặt giơ ra phía trước, chân đá đá, không chút để ý hỏi: “Anh lính Mỹ, ngài trung sĩ thích anh đúng không?”
Bé con nghe các binh sĩ xung quanh đều gọi Yunho là ‘trung sĩ ’, cho nên cũng gọi theo là ‘ngài trung sĩ’.
Jaejoong đang nắm tay đứa bé, vừa nghe nó hỏi cả người đều căng thẳng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Anh thẹn thùng? Anh lính Mỹ,” Amil cười, tầm mắt chuyển dời từ quả bóng sang người Jaejoong.
“Ở Iraq cũng có rất nhiều người như vậy, nhưng bọn họ không thể công khai, tôn giáo chúng em không cho phép. Nhưng em cảm thấy bọn họ không có làm gì sai. Chẳng lẽ làm như vậy là trái với ý muốn của Allah sao? Em cảm thấy không hẳn, bọn họ nói gay là tà giáo ngoại đạo nhưng tiên tri Mohammed cũng đã nói “ai bắt nạt người ngoại đạo không chịu chung sống trong hòa bình đó chính là đang bắt nạt ta” trong [Thánh huấn] sao, cho nên em cũng không hiểu lắm.”
Amil dừng một chút, nói tiếp: “Bọn anh cũng không thể công khai sao?”
“Đúng vậy, nếu công khai, bọn anh không còn là lính Mỹ nữa rồi.” Jaejoong tận lực dùng những từ ngữ đơn giản mà bé con có thể nghe hiểu.
“Nhưng chờ bọn anh hết nhiệm vụ làm lính Mỹ, sẽ đi kết hôn, ở nước Mỹ gay được phép kết hôn, cũng sẽ có người chúc phúc cho các cặp đôi.”
“Em sẽ giữ kín bí mật cho các anh, ừm, em cũng chúc phúc cho hai người.” Amil chân thành tha thiết nói.
“Cảm ơn em, tiểu vương tử.”
Jaejoong nhìn Yunho đi ở phía trước bọn họ, hắc, Yunho, anh nghe rõ chứ?
Ở thế giới Ảrập xa xôi, ở các quốc gia vùng Trung Đông chiến hỏa tán loạn, ở thánh địa thống trị tinh thần của thánh Allah có một tiểu Thiên sứ đang chúc phúc cho chúng ta.
Yunho bị cảnh tượng đó hấp dẫn, mới vừa nhấc chân đi về hướng Jaejoong, lại nghe thấy âm thanh huyên náo ồn ào ở phía sau. Hắn theo bản năng giơ súng lên ngắm bắn. Thì thấy một bé trai tầm - tuổi.
Nam hài ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất run run, bên cạnh đôi chân đặt hai túi thức ăn của bộ đội Mỹ: “Chú lính Mỹ đừng bắn cháu.”
“Em biết nói tiếng Anh? Nghe hiểu được anh nói gì sao?” Yunho buông súng,mặc cho nó tự xuôi thẳng xuống nằm im trong bao đeo bên thắt lưng.
“Cháu nghe hiểu được, nhưng chỉ biết nói một ít, ba cháu từng học ở LonDon.”
Tiểu nam hài ôm đầu như trước, dùng đôi mắt to sợ hãi nhìn Yunho.
Jaejoong thấy động tĩnh bên này vội vàng chạy qua, nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt dù không nghe rõ cũng đoán được bảy tám phần. Cậu giơ tay đi tới.
“Chú lính Mỹ đừng đánh cháu, đừng đánh a.”
“Không ai đánh em đâu, mau đứng lên.”
Jaejoong giơ hai tay ôm nam hài kéo đứng dậy, hiển nhiên bởi vì quá trình phát triển rối loạn nên đứa nhỏ , tuổi này mới chỉ cao ngang thắt lưng Jaejoong.
Cậu khụy gối ngồi xổm, tháo kính bảo hộ xuống, ngẩng đầu nhìn nam hài: “Vì sao phải đi ăn trộm?”
Nam hài do dự, hắn quay đầu lại nhìn nhìn, rồi lại quay đầu.
Jaejoong theo tầm mắt cậu bé phóng qua, hai tiểu nam hài trốn lủi sau cây đại thụ cách đó không xa, bọn hắn nghiêng đầu nhìn qua bên này, lúc chạm phải ánh mắt dò xét của Jaejoong nhanh chân bỏ chạy.
“Ba cháu đã chết, mẹ với cháu phải ở nhờ nhà chú, hai người trốn bên kia là anh họ của cháu, bảo cháu đi ăn trộm thức ăn.” Nam hài thành thật khai báo.
“Nhà chú cháu không có cái ăn sao?” Ở trung hỏi.
“Có, nhưng chú chỉ cho cháu ăn một ít ít, đã vậy mấy tên anh họ còn cướp bớt đi, lúc nãy bọn họ nói chỉ cần cháu trộm hai túi đồ ăn thì sẽ cho cháu một túi.” Nam hài nói xong, đôi mắt to ầng ậc nước mắt.
Jaejoong nắm bàn tay nhỏ bé kéo vào bên cạnh một cái rương, cậu xách hai túi đồ cho tiểu nam hài: “Bé con trung thực thật là ngoan, chúng ta làm giao dịch được không?”
Jaejoong cười nói, “Về sau, mỗi ngày, em hãy tới nơi này, giúp đỡ bọn anh, anh sẽ trả em $, còn có cơm ăn, thế nào?”
“Thật không?? Chú lính Mỹ?” Ánh mắt nam hài sáng lấp lánh, công nhân ở Iraq chỉ được nhận $ một tháng.
“Thật sự, em còn được nhận một túi đồ ăn mang về cho mẹ.” Jaejoong nói.
“Cảm ơn chú, chú lính Mỹ. Vậy em phải làm gì giúp mọi người?” bé con nhanh chóng ôm chặt đồ ăn trong tay.
“Ừm… Em làm phiên dịch viên nhỏ cho anh đi, ngài phiên dịch.”
Jaejoong nghe một tiếng lại một tiếng “chú lính Mỹ” tiểu tử này gọi, không khỏi bật cười.
“Yes, sir!!” Nam hài chào một cái theo kiểu quân đội.
“Không không không, anh không phải sir, sir là anh kia.” Jaejoong ngoẹo đầu, chỉ vào người Yunho cho tiểu nam hài nhìn.
Yunho đeo kính bảo hộ, nhìn không ra biểu tình gì nhưng vẻ mặt không chút thay đổi đã dọa bé con run sợ, không còn bộ dạng hoạt bát như vừa rồi, không khác gì học sinh gây chuyện bị thầy giáo bắt gặp.
Jaejoong đứng dậy, nhéo nhéo khuôn mặt Yunho: “Yah, anh dọa sợ ngài phiên dịch nhỏ của em rồi! Cười một cái nào ”
“Thật sự hết cách với em.”
Yunho nhếch môi cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng, tuy rằng ánh mắt bị ngăn trở bởi kính bảo hộ, nhưng Jaejoong dường như vẫn cảm giác được sự sủng nịch không thèm che giấu của nam nhân của mình, hai má bỗng chốc đỏ ửng.
Jaejoong hướng tiểu nam hài ngoắc ngoắc: “Mau tới đây, ngài phiên dịch của anh, chúng ta phải đi đưa cơm cho mấy chú lính Mỹ bên kia.”
Nói xong lại khôi phục bản sắc ngạo kiều vốn có: “Yunho, anh phụ trách ôm thùng.”
“Em không phải mới thuê phiên dịch viên sao?” Yunho buồn cười nhìn Jaejoong, không chịu ra tay.
“Em ấy vẫn còn nhỏ!”bg-ssp-{height:px}
“Em có thể, anh lính Mỹ.” Nam hài nói xong, cúi người xuống ôm thùng.
“Được rồi, được rồi, anh đã biết, ngài phiên dịch, cái này để cho anh.”
Yunho xốc cái rương lên vai, một tay nắm tay tiểu nam hài dắt đi.
Jaejoong gạt tay Yunho đoạt lấy bàn tay nhỏ bé của nam hài: “Em ấy là phiên dịch viên của em.”
Jaejoong trọng âm đặt nặng trên chữ “Của em”.
Yunho tính trẻ con một phen kéo tay kia của Jaejoong qua, nói: “Nhưng anh là người yêu của em mà!”
Jaejoong không thèm để ý đến Yunho ấu trĩ, quay đầu hỏi tiểu nam hài: “Em tên là gì?”
“Em tên là Amil, chú lính Mỹ, nó có nghĩa là vương tử nha.” Tiểu nam hài giải thích hàm nghĩa tên hắn.
“Phốc, vậy em là Uday sao?” Yunho cười.
Uday là một người con của Saddam, trước kia Sadam độc tài thống trị quốc gia này, Uday không phải là vương tử sao.
“Không, không. Uday là người xấu, tên kia giết người khắp nơi, bọn em đều rất sợ hắn.” ánh mắt Amil toát ra nỗi sợ hãi tích tụ đã lâu.
“Được rồi, được rồi, em chính là tiểu vương tử, sau này anh có thể gọi em là tiểu vương tử không?” Jaejoong nói.
“Ừm, được ạ, nhưng đừng để người khác nghe thấy, có thể chứ, chú lính Mỹ.” Amil ngại ngùng nói.
“OK, một lời đã định, tiểu vương tử Ảrập.”
Một giờ đồng hồ ở chung, Jaejoong phát hiện Amil rất hoạt bát sáng sủa, đối với công việc của mình cũng rất tận tụy chức trách.
Sắp tới thời gian quay về căn cứ, Jaejoong đưa cho nam hài $ và hai túi đồ ăn.
“Tiểu vương tử, sáng ngày mai phải tới đúng giờ nha.” Jaejoong thổi mạnh lên chiếc mũi nhỏ.
“Vâng, anh lính Mỹ.”
Ngày hôm sau Jaejoong mua một quả bóng đá tặng cho Amil, quả nhiên, bé con cực kỳ cao hứng, nói bản thân bé thích David Beckham nhất, lúc nhỏ theo ba đến London được gặp nhiều cầu thủ bóng đá.
Amil dùng túi lưới bọc quả bóng, một tay cầm chặt giơ ra phía trước, chân đá đá, không chút để ý hỏi: “Anh lính Mỹ, ngài trung sĩ thích anh đúng không?”
Bé con nghe các binh sĩ xung quanh đều gọi Yunho là ‘trung sĩ ’, cho nên cũng gọi theo là ‘ngài trung sĩ’.
Jaejoong đang nắm tay đứa bé, vừa nghe nó hỏi cả người đều căng thẳng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Anh thẹn thùng? Anh lính Mỹ,” Amil cười, tầm mắt chuyển dời từ quả bóng sang người Jaejoong.
“Ở Iraq cũng có rất nhiều người như vậy, nhưng bọn họ không thể công khai, tôn giáo chúng em không cho phép. Nhưng em cảm thấy bọn họ không có làm gì sai. Chẳng lẽ làm như vậy là trái với ý muốn của Allah sao? Em cảm thấy không hẳn, bọn họ nói gay là tà giáo ngoại đạo nhưng tiên tri Mohammed cũng đã nói “ai bắt nạt người ngoại đạo không chịu chung sống trong hòa bình đó chính là đang bắt nạt ta” trong [Thánh huấn] sao, cho nên em cũng không hiểu lắm.”
Amil dừng một chút, nói tiếp: “Bọn anh cũng không thể công khai sao?”
“Đúng vậy, nếu công khai, bọn anh không còn là lính Mỹ nữa rồi.” Jaejoong tận lực dùng những từ ngữ đơn giản mà bé con có thể nghe hiểu.
“Nhưng chờ bọn anh hết nhiệm vụ làm lính Mỹ, sẽ đi kết hôn, ở nước Mỹ gay được phép kết hôn, cũng sẽ có người chúc phúc cho các cặp đôi.”
“Em sẽ giữ kín bí mật cho các anh, ừm, em cũng chúc phúc cho hai người.” Amil chân thành tha thiết nói.
“Cảm ơn em, tiểu vương tử.”
Jaejoong nhìn Yunho đi ở phía trước bọn họ, hắc, Yunho, anh nghe rõ chứ?
Ở thế giới Ảrập xa xôi, ở các quốc gia vùng Trung Đông chiến hỏa tán loạn, ở thánh địa thống trị tinh thần của thánh Allah có một tiểu Thiên sứ đang chúc phúc cho chúng ta.