Ngày hôm sau, bọn hắn đi tới chỗ phiến khu, quả nhiên Amil không hề xuất hiện, nhưng trong đám trẻ con đang chơi đùa giữa sân, Jaejoong thấy quả bóng mà cậu tặng cho Amil, Yunho thì thấy chiếc đồng hồ ngày hôm đó hắn chính tay đeo vào cho Amil.
Đó là một chiếc đồng hồ điện tử màu đen thuộc dòng sản phẩm chính được sản xuất ở Tây âu, hiện tại đang lấp lánh trên cánh tay của một đứa bé khác.
Lấy Jaejoong làm chuẩn mực so sánh thì ở đất nước Iraq này,thì Yunho cho tới bây giờ chưa từng là người tốt, hắn nhanh chân tóm chặt nam hài kia, lớn tiếng chất vấn: “Đồng hồ trên tay mày lấy từ đâu?!!”
Nam hài bị dọa sợ, rối rắm mở miệng xì xà xì xồ trả lời, tiếng Ảrập Yunho nghe không hiểu.
Yunho cầm lấy cánh tay đeo đồng hồ của nam hài, chỉ vào chiếc đồng hồ hỏi lại: “Đồng hồ trên tay mày lấy từ đâu!”
Nam hài nói tràng dài ngôn ngữ Ảrập càng khiến Yunho buồn bực khó chịu.
“Phiên dịch!! Phiên dịch!” Yunho tìm một người phiên dịch túm đến.
“Nó nói, chiếc đồng hồ này là ba nó cho nó.” Người phiên dịch thuật lại với Yunho.
“Vớ vẩn, mê ngủ nói sảng hả!! Đây là đồng hồ của tôi!! Cậu hỏi nó một lần nữa rốt cuộc nó lấy được ở đâu!”
Yunho rút súng ghim vào đầu nam hài, nhưng không có mở chốt bảo hiểm, hắn chỉ muốn dọa đứa nhỏ này sợ hãi, như vậy nó mới có thể khai thật.
Người phiên dịch nhìn ra đó là chiếc đồng hồ của trung sĩ bọn hắn, khuyên nam hài nói thật.
Nam hài nhìn Yunho lấy súng nhắm vào chính mình, sợ hãi, chảy cả nước mắt nước mũi, nghẹn ngào trả lời, nó cướp chiếc đồng hồ đó từ trong tay em họ Amil của mình. Nó nói xong, run run cởi ra trả lại cho Yunho.
Yunho cầm chặt chiếc đồng hồ ném mạnh ra xa hơn mấy mét, bắn một phát súng phá hủy tan tành.
“Về sau còn dám cướp thứ gì đó từ tay em mày, mày sẽ nát bét tựa như chiếc đồng hồ này!” Yunho uy hiếp nói.
Hắn hi vọng uy hiếp như vậy có thể giúp đỡ một phần cho cuộc sống ăn nhờ ở đậu của Amil chuyển biến tốt đẹp.
Mới vừa trở lại căn cứ, Jaejoong đã bị sĩ quan trưởng kêu vào văn phòng, sĩ quan trưởng là một “tiểu lão đầu”, tóc hoa râm như đã có sáu mươi tuổi, kỳ thật chưa đến 45 tuổi.
Không đến nửa tiếng Jaejoong đã quay lại.
“Tiểu lão đầu gọi em vào văn phòng có chuyện gì?” sĩ quan trưởng quản lý rất nhiều phương diện, Yunho cũng đoán không được.
Nhìn bộ dáng Jaejoong lã chã muốn khóc, không phải bị điều đến đơn vị khác chứ, nhưng việc này cũng có thể được thượng úy thông báo cho biết.
“… … em..... em được nghỉ phép dài hạn!!!” Jaejoong nhảy lên trên người Yunho, hưng phấn hét to.
Đóng quân ở chiến trường, binh sĩ lục quân Mỹ đều có một kỳ nghỉ phép dài 18 ngày và một kỳ nghỉ phép ngắn 4 ngày.
Nếu được nghỉ phép 18 ngày thì có thể quay về Mỹ, hoặc đến địa phương nào đó du lịch, hơn nữa chi phí mua vé máy bay bay tới bay lui đều được Bộ Quốc phòng Mỹ chi trả.
Mà được nghỉ phép 4 ngày, bình thường đều đi du lịch các làng nghề trong biên giới có lục quân Mỹ trú đóng hoặc là tham quan Qatar, căn cứ Kuwait của quân Mỹ.
“Nhóc con em làm anh sợ muốn chết!! Anh thấy em sắp rơi nước mắt cứ tưởng em bị điều đi nơi khác.”
Yunho bóp bóp cặp mông cậu.
“Tốt quá tốt quá tốt quá ” Jaejoong ở trên người Yunho xoay xoay, đột nhiên nghĩ tới gì đó: “ai ya anh từng được nhận nghỉ phép dài hạn chưa?”
“Chưa từng, ngay cả nghỉ phép 4 ngày anh cũng chưa từng được cấp trên sắp xếp.”
“Vậy có khi nào lần này chúng ta được nghỉ cùng nhau không?” Ánh mắt Jaejoong lập lòe phát sáng, giống như bọn họ thật sự đã nhận được thông báo thời gian nghỉ phép dài hạn như nhau.
“Cũng không phải không có khả năng, chỉ là tỷ lệ quá nhỏ, trong một tiểu đội thường không có khả năng hai người cùng được nghỉ phép một lúc.” Yunho lắc đầu phủ nhận.
Jaejoong có chút uể oải, Yunho liền an ủi: “Không sao, thấy em được nghỉ ngơi anh cũng vui vẻ hạnh phúc, nghỉ ngơi chơi đùa cho thỏa, đừng nghĩ tới chuyện ở chỗ này.”
“Trung sĩ, sĩ quan trưởng gọi anh.” Người anh em George đi qua gọi Yunho.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, hắc hắc! Không cần đoán cũng biết lúc này hai người bọn họ thật sự được nghỉ cùng nhau.
“Jung, kì nghỉ 18 ngày của cậu được duyệt, 8h00 sáng mai xuất phát, 7h30 tập trung tại bãi đỗ xe nhé.”
Sĩ quan trưởng ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng phê duyệt báo cáo.
“Yes, sir!! Thank you, sir!!”
Yunho quay lại ký túc xá, lần này, đôi chim nhạn mới biết được, Yunho được nghỉ sớm hơn Jaejoong một ngày, vì thế hai người đành phải một trước một sau rời đi.
Hai người bọn họ thương lượng một chút, quyết định về nhà nghỉ ngơi một tuần, sau đó sẽ đi tới Miami cách đó không xa du lịch một tuần, những ngày còn lại sẽ quay về nghỉ ngơi, thu xếp đồ đạc chuẩn bị quay lại làm việc.
Về nhà trước, Yunho xắn tay thu dọn qua nhà cửa một chút, bởi vì lúc Jaejoong đi huấn luyện, vật dụng đồ đạc bừa bộn chưa được sắp xếp gọn gang, nhưng những đồ vật nho nhỏ vụn vặt đều được đặt trong hộp cho lên kệ nên cũng không tốn nhiều thời gian.
Sau đó hắn đi tắm, kỳ cọ sạch sẽ, rửa trôi mọi thứ, sáng sớm hôm sau dậy đi siêu thị mua sắm thức ăn, đồ dùng thiết yếu.
Yunho mặc dù không được tính là đầu bếp nhưng từ nhỏ hắn đã phải nấu cơm, mưa dần thấm lâu, rèn luyện cho hắn một tay nghề nấu ăn khá thành thạo mà cũng khá ngon.
Sở trường của Jaejoong là nấu cơm Tây, cũng không phải vì nhà có điều kiện mà là lúc cậu học trung học có lẻn đi làm thêm trong một nhà hàng, Jaejoong vẫn tương đối có thiên phú làm đầu bếp.
Jaejoong thích các món ăn Hàn Quốc, cho nên khi hai người bọn họ sống cùng nhau chủ yếu vẫn là Yunho nấu cơm.
Ngủ một giấc không mộng mị, Yunho thức dậy tính toán thời gian Jaejoong sắp về đến nhà liền đứng dậy nấu cơm. May mắn lúc chuẩn bị xong cách thời gian Jaejoong về đến nhà không sai biệt lắm.
“A a a a a a a a a a a, vẫn là ở nhà mình thoải mái nhất!!”
Jaejoong vừa vào cửa liền ném bịch bọc hành lý vừa to vừa nặng xuống nền đất, còn bản thân tự ném mình ngã phịch trên chiếc sô pha dài rộng trong phòng khách.
“Được rồi, bé quỷ bẩn, mau đứng lên tắm rửa, rồi ăn cơm.” Yunho đeo tạp dề, đầu nhỏ nhô ra khỏi phòng bếp.
“Yunho, Yunho, Yunho ” Jaejoong vọt vào phòng bếp cuốn lấy Yunho đang nấu cơm: “Oa canh xương bò!! Quá tuyệt ” Jaejoong tiến đến dựa vào bên cạnh bếp lò, mũi nhỏ hít hít: “Thơm quá a tài nấu nướng của Yunie nhà chúng ta thật sự là số một!”
Yunho tắt bếp, tháo tạp dề, giang tay ôm lấy Jaejoong chạy vội tới phòng tắm: “Bé quỷ bẩn mau mau tắm rửa, còn ăn cơm.”
Dội hết tro bụi trên người, Jaejoong chỉ mặc độc chiếc quần đùi hay dùng khi đi biển, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn chờ Yunho bưng thức ăn ra.
Yunho bưng canh xương bò, nhìn đến bộ dáng Jaejoong mát mẻ như vậy liền nhíu mày: “Sao không mặc áo vào rồi hãy ra? Lúc trước không chịu lau khô tóc, bây giờ lại không chịu mặc áo”.
Lúc trước, Jaejoong cắt tóc đầu nấm, bây giờ đi lính cắt ngắn gọn gàng thật đúng bớt việc cho cậu.
Yunho đặt nồi canh xuống, xoay người vào phòng ngủ chọn một chiếc áo ngắn tay đưa cho cậu: “Mặc dù bây giờ đang lúc nắng nóng đỉnh điểm nhưng cũng không thể như vậy, trong nhà lại đang bật điều hòa, em đó, thực là không khác gì một bé con không chịu lớn.”
“Bé con không chịu lớn cần năng lượng phát triển ” Jaejoong không chút khách khí hướng về nồi canh múc một bát đầy: “Ở Iraq, ăn cơm Tây trong suốt thời gian dài như vậy, miệng em chỉ thiếu điều ói ra nữa thôi, may mắn được nghỉ phép giải tỏa vật chất và tinh thần để an ủi chút ít cái dạ dày người Hàn quốc này của em. Hắc hắc hắc ” Jaejoong hùng hổ nhai, Yunho ngồi một bên nhìn.
“Anh cũng ăn đi.” Jaejoong ngẩng đầu thấy Yunho chỉ nhìn chính mình.
“Em ăn nhiều vào, anh được về trước nghỉ ngơi một ngày rồi mà.”
Yunho cầm đũa gắp một miếng thịt đặt vào bát Jaejoong.
“Không, không ” Jaejoong từ bên này chạy sang bên kia, đặt mông ngồi xuống đùi Yunho, một bàn tay chế trụ cổ Yunho, một tay cầm đũa gắp miếng thịt vừa rồi Yunho gắp cho mình đưa đến tận miệng Yunho: “Mau ăn a được không?”
Nhìn Yunho nhai nhòm nhèm rồi nuốt xuống, Jaejoong còn thật sự tự hỏi, nồi canh này có phải chính tay mình làm không.
“Ngon.” Yunho đơn giản trả lời.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao??” Jaejoong buông đũa, hai tay vòng qua cổ Yunho.
“Không có, ” Yunho cũng thuận thế ôm eo Jaejoong: “Nhìn thấy bé cưng của anh hoạt bát đáng yêu như vậy, anh thật sự rất vui vẻ và cảm động.”
Nguyên lai Yunho suy nghĩ cái này, Jaejoong dùng ngón tay gãi gãi cái ót của cậu: “Kỳ thật….. ngày hôm qua lúc ở sân bay, em cũng có chút không thích ứng, có chút căng thẳng. Em cũng không biết làm sao, chỉ là hành động theo bản năng đi trước cả suy nghĩ, lúc sau em còn thật sự thức tỉnh bản thân, tự hỏi chính mình, em tin tưởng em có thể làm tốt, sẽ không bởi vì một số khó khăn xảy ra mà lo lắng, đề phòng.”
“Anh rất vui được nghe em chia sẻ mọi thứ với anh đặc biệt là những lời vừa rồi, đặt chân trở về đất nước lần này sẽ có chút di chứng trên chiến trường anh lo lắng bởi vì chuyện của cậu bé kia sẽ khiến tâm trạng của em ngày càng trở nên tồi tệ. Càng lo lắng em bị PTSB (Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý).”
Yunho cũng chân thành chia sẻ những điều hắn lo lắng.
(Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý (PTSD) là một loại rối loạn lo âu kích hoạt bởi một sự kiện chấn thương tâm lý. Có thể phát triển chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý khi có trải nghiệm hoặc chứng kiến một sự kiện gây căng thẳng sợ hãi, bất lực hoặc kinh dị.
Nhiều người đang tham gia vào các sự kiện chấn thương tâm lý có một thời gian ngắn khó khăn điều chỉnh và đối phó.)
Ngày hôm sau, bọn hắn đi tới chỗ phiến khu, quả nhiên Amil không hề xuất hiện, nhưng trong đám trẻ con đang chơi đùa giữa sân, Jaejoong thấy quả bóng mà cậu tặng cho Amil, Yunho thì thấy chiếc đồng hồ ngày hôm đó hắn chính tay đeo vào cho Amil.
Đó là một chiếc đồng hồ điện tử màu đen thuộc dòng sản phẩm chính được sản xuất ở Tây âu, hiện tại đang lấp lánh trên cánh tay của một đứa bé khác.
Lấy Jaejoong làm chuẩn mực so sánh thì ở đất nước Iraq này,thì Yunho cho tới bây giờ chưa từng là người tốt, hắn nhanh chân tóm chặt nam hài kia, lớn tiếng chất vấn: “Đồng hồ trên tay mày lấy từ đâu?!!”
Nam hài bị dọa sợ, rối rắm mở miệng xì xà xì xồ trả lời, tiếng Ảrập Yunho nghe không hiểu.
Yunho cầm lấy cánh tay đeo đồng hồ của nam hài, chỉ vào chiếc đồng hồ hỏi lại: “Đồng hồ trên tay mày lấy từ đâu!”
Nam hài nói tràng dài ngôn ngữ Ảrập càng khiến Yunho buồn bực khó chịu.
“Phiên dịch!! Phiên dịch!” Yunho tìm một người phiên dịch túm đến.
“Nó nói, chiếc đồng hồ này là ba nó cho nó.” Người phiên dịch thuật lại với Yunho.
“Vớ vẩn, mê ngủ nói sảng hả!! Đây là đồng hồ của tôi!! Cậu hỏi nó một lần nữa rốt cuộc nó lấy được ở đâu!”
Yunho rút súng ghim vào đầu nam hài, nhưng không có mở chốt bảo hiểm, hắn chỉ muốn dọa đứa nhỏ này sợ hãi, như vậy nó mới có thể khai thật.
Người phiên dịch nhìn ra đó là chiếc đồng hồ của trung sĩ bọn hắn, khuyên nam hài nói thật.
Nam hài nhìn Yunho lấy súng nhắm vào chính mình, sợ hãi, chảy cả nước mắt nước mũi, nghẹn ngào trả lời, nó cướp chiếc đồng hồ đó từ trong tay em họ Amil của mình. Nó nói xong, run run cởi ra trả lại cho Yunho.
Yunho cầm chặt chiếc đồng hồ ném mạnh ra xa hơn mấy mét, bắn một phát súng phá hủy tan tành.
“Về sau còn dám cướp thứ gì đó từ tay em mày, mày sẽ nát bét tựa như chiếc đồng hồ này!” Yunho uy hiếp nói.
Hắn hi vọng uy hiếp như vậy có thể giúp đỡ một phần cho cuộc sống ăn nhờ ở đậu của Amil chuyển biến tốt đẹp.
Mới vừa trở lại căn cứ, Jaejoong đã bị sĩ quan trưởng kêu vào văn phòng, sĩ quan trưởng là một “tiểu lão đầu”, tóc hoa râm như đã có sáu mươi tuổi, kỳ thật chưa đến tuổi.
Không đến nửa tiếng Jaejoong đã quay lại.
“Tiểu lão đầu gọi em vào văn phòng có chuyện gì?” sĩ quan trưởng quản lý rất nhiều phương diện, Yunho cũng đoán không được.
Nhìn bộ dáng Jaejoong lã chã muốn khóc, không phải bị điều đến đơn vị khác chứ, nhưng việc này cũng có thể được thượng úy thông báo cho biết.
“… … em..... em được nghỉ phép dài hạn!!!” Jaejoong nhảy lên trên người Yunho, hưng phấn hét to.
Đóng quân ở chiến trường, binh sĩ lục quân Mỹ đều có một kỳ nghỉ phép dài ngày và một kỳ nghỉ phép ngắn ngày.
Nếu được nghỉ phép ngày thì có thể quay về Mỹ, hoặc đến địa phương nào đó du lịch, hơn nữa chi phí mua vé máy bay bay tới bay lui đều được Bộ Quốc phòng Mỹ chi trả.
Mà được nghỉ phép ngày, bình thường đều đi du lịch các làng nghề trong biên giới có lục quân Mỹ trú đóng hoặc là tham quan Qatar, căn cứ Kuwait của quân Mỹ.
“Nhóc con em làm anh sợ muốn chết!! Anh thấy em sắp rơi nước mắt cứ tưởng em bị điều đi nơi khác.”
Yunho bóp bóp cặp mông cậu.
“Tốt quá tốt quá tốt quá ” Jaejoong ở trên người Yunho xoay xoay, đột nhiên nghĩ tới gì đó: “ai ya anh từng được nhận nghỉ phép dài hạn chưa?”
“Chưa từng, ngay cả nghỉ phép ngày anh cũng chưa từng được cấp trên sắp xếp.”
“Vậy có khi nào lần này chúng ta được nghỉ cùng nhau không?” Ánh mắt Jaejoong lập lòe phát sáng, giống như bọn họ thật sự đã nhận được thông báo thời gian nghỉ phép dài hạn như nhau.
“Cũng không phải không có khả năng, chỉ là tỷ lệ quá nhỏ, trong một tiểu đội thường không có khả năng hai người cùng được nghỉ phép một lúc.” Yunho lắc đầu phủ nhận.
Jaejoong có chút uể oải, Yunho liền an ủi: “Không sao, thấy em được nghỉ ngơi anh cũng vui vẻ hạnh phúc, nghỉ ngơi chơi đùa cho thỏa, đừng nghĩ tới chuyện ở chỗ này.”
“Trung sĩ, sĩ quan trưởng gọi anh.” Người anh em George đi qua gọi Yunho.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, hắc hắc! Không cần đoán cũng biết lúc này hai người bọn họ thật sự được nghỉ cùng nhau.
“Jung, kì nghỉ ngày của cậu được duyệt, h sáng mai xuất phát, h tập trung tại bãi đỗ xe nhé.”
Sĩ quan trưởng ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng phê duyệt báo cáo.bg-ssp-{height:px}
“Yes, sir!! Thank you, sir!!”
Yunho quay lại ký túc xá, lần này, đôi chim nhạn mới biết được, Yunho được nghỉ sớm hơn Jaejoong một ngày, vì thế hai người đành phải một trước một sau rời đi.
Hai người bọn họ thương lượng một chút, quyết định về nhà nghỉ ngơi một tuần, sau đó sẽ đi tới Miami cách đó không xa du lịch một tuần, những ngày còn lại sẽ quay về nghỉ ngơi, thu xếp đồ đạc chuẩn bị quay lại làm việc.
Về nhà trước, Yunho xắn tay thu dọn qua nhà cửa một chút, bởi vì lúc Jaejoong đi huấn luyện, vật dụng đồ đạc bừa bộn chưa được sắp xếp gọn gang, nhưng những đồ vật nho nhỏ vụn vặt đều được đặt trong hộp cho lên kệ nên cũng không tốn nhiều thời gian.
Sau đó hắn đi tắm, kỳ cọ sạch sẽ, rửa trôi mọi thứ, sáng sớm hôm sau dậy đi siêu thị mua sắm thức ăn, đồ dùng thiết yếu.
Yunho mặc dù không được tính là đầu bếp nhưng từ nhỏ hắn đã phải nấu cơm, mưa dần thấm lâu, rèn luyện cho hắn một tay nghề nấu ăn khá thành thạo mà cũng khá ngon.
Sở trường của Jaejoong là nấu cơm Tây, cũng không phải vì nhà có điều kiện mà là lúc cậu học trung học có lẻn đi làm thêm trong một nhà hàng, Jaejoong vẫn tương đối có thiên phú làm đầu bếp.
Jaejoong thích các món ăn Hàn Quốc, cho nên khi hai người bọn họ sống cùng nhau chủ yếu vẫn là Yunho nấu cơm.
Ngủ một giấc không mộng mị, Yunho thức dậy tính toán thời gian Jaejoong sắp về đến nhà liền đứng dậy nấu cơm. May mắn lúc chuẩn bị xong cách thời gian Jaejoong về đến nhà không sai biệt lắm.
“A a a a a a a a a a a, vẫn là ở nhà mình thoải mái nhất!!”
Jaejoong vừa vào cửa liền ném bịch bọc hành lý vừa to vừa nặng xuống nền đất, còn bản thân tự ném mình ngã phịch trên chiếc sô pha dài rộng trong phòng khách.
“Được rồi, bé quỷ bẩn, mau đứng lên tắm rửa, rồi ăn cơm.” Yunho đeo tạp dề, đầu nhỏ nhô ra khỏi phòng bếp.
“Yunho, Yunho, Yunho ” Jaejoong vọt vào phòng bếp cuốn lấy Yunho đang nấu cơm: “Oa canh xương bò!! Quá tuyệt ” Jaejoong tiến đến dựa vào bên cạnh bếp lò, mũi nhỏ hít hít: “Thơm quá a tài nấu nướng của Yunie nhà chúng ta thật sự là số một!”
Yunho tắt bếp, tháo tạp dề, giang tay ôm lấy Jaejoong chạy vội tới phòng tắm: “Bé quỷ bẩn mau mau tắm rửa, còn ăn cơm.”
Dội hết tro bụi trên người, Jaejoong chỉ mặc độc chiếc quần đùi hay dùng khi đi biển, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn chờ Yunho bưng thức ăn ra.
Yunho bưng canh xương bò, nhìn đến bộ dáng Jaejoong mát mẻ như vậy liền nhíu mày: “Sao không mặc áo vào rồi hãy ra? Lúc trước không chịu lau khô tóc, bây giờ lại không chịu mặc áo”.
Lúc trước, Jaejoong cắt tóc đầu nấm, bây giờ đi lính cắt ngắn gọn gàng thật đúng bớt việc cho cậu.
Yunho đặt nồi canh xuống, xoay người vào phòng ngủ chọn một chiếc áo ngắn tay đưa cho cậu: “Mặc dù bây giờ đang lúc nắng nóng đỉnh điểm nhưng cũng không thể như vậy, trong nhà lại đang bật điều hòa, em đó, thực là không khác gì một bé con không chịu lớn.”
“Bé con không chịu lớn cần năng lượng phát triển ” Jaejoong không chút khách khí hướng về nồi canh múc một bát đầy: “Ở Iraq, ăn cơm Tây trong suốt thời gian dài như vậy, miệng em chỉ thiếu điều ói ra nữa thôi, may mắn được nghỉ phép giải tỏa vật chất và tinh thần để an ủi chút ít cái dạ dày người Hàn quốc này của em. Hắc hắc hắc ” Jaejoong hùng hổ nhai, Yunho ngồi một bên nhìn.
“Anh cũng ăn đi.” Jaejoong ngẩng đầu thấy Yunho chỉ nhìn chính mình.
“Em ăn nhiều vào, anh được về trước nghỉ ngơi một ngày rồi mà.”
Yunho cầm đũa gắp một miếng thịt đặt vào bát Jaejoong.
“Không, không ” Jaejoong từ bên này chạy sang bên kia, đặt mông ngồi xuống đùi Yunho, một bàn tay chế trụ cổ Yunho, một tay cầm đũa gắp miếng thịt vừa rồi Yunho gắp cho mình đưa đến tận miệng Yunho: “Mau ăn a được không?”
Nhìn Yunho nhai nhòm nhèm rồi nuốt xuống, Jaejoong còn thật sự tự hỏi, nồi canh này có phải chính tay mình làm không.
“Ngon.” Yunho đơn giản trả lời.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao??” Jaejoong buông đũa, hai tay vòng qua cổ Yunho.
“Không có, ” Yunho cũng thuận thế ôm eo Jaejoong: “Nhìn thấy bé cưng của anh hoạt bát đáng yêu như vậy, anh thật sự rất vui vẻ và cảm động.”
Nguyên lai Yunho suy nghĩ cái này, Jaejoong dùng ngón tay gãi gãi cái ót của cậu: “Kỳ thật….. ngày hôm qua lúc ở sân bay, em cũng có chút không thích ứng, có chút căng thẳng. Em cũng không biết làm sao, chỉ là hành động theo bản năng đi trước cả suy nghĩ, lúc sau em còn thật sự thức tỉnh bản thân, tự hỏi chính mình, em tin tưởng em có thể làm tốt, sẽ không bởi vì một số khó khăn xảy ra mà lo lắng, đề phòng.”
“Anh rất vui được nghe em chia sẻ mọi thứ với anh đặc biệt là những lời vừa rồi, đặt chân trở về đất nước lần này sẽ có chút di chứng trên chiến trường anh lo lắng bởi vì chuyện của cậu bé kia sẽ khiến tâm trạng của em ngày càng trở nên tồi tệ. Càng lo lắng em bị PTSB (Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý).”
Yunho cũng chân thành chia sẻ những điều hắn lo lắng.
(Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý (PTSD) là một loại rối loạn lo âu kích hoạt bởi một sự kiện chấn thương tâm lý. Có thể phát triển chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý khi có trải nghiệm hoặc chứng kiến một sự kiện gây căng thẳng sợ hãi, bất lực hoặc kinh dị.
Nhiều người đang tham gia vào các sự kiện chấn thương tâm lý có một thời gian ngắn khó khăn điều chỉnh và đối phó.)