Trở lại căn cứ sửa soạn xong, Yunho từ trong phòng kí túc đi ra, tới trung tâm liên lạc dùng điện thoại vệ tinh gọi điện cho JaeJoong.
Khu đất trống trong căn cứ đang diễn ra một trận bóng bầu dục, có rất nhiều binh lính vây xem cổ vũ cho đội của mình, Yunho vốn chỉ liếc mắt nhìn qua cuối cùng lại đứng ngốc tại chỗ.
Một thanh niên người châu Á đang ngồi trên chiếc hòm đựng đạn cao khoảng 30mm, hai chân bởi vì rất hưng phấn mà không ngừng vùng vẫy, tay cầm mũ nồi không ngừng múa may, tay kia thì đặt trước miệng giống như hình cái loa mà gào ầm lên cổ vũ.
Quân hàm Binh nhì đeo trên vai thể hiện cậu ta là tân binh vừa mới gia nhập.
Hai tai nghe tròn vo và microphone của hệ thống phát thanh vô tuyến điện được nối với nhau bằng một đoản dây màu đen, được đeo trên đầu cậu ta, có thể do là tân binh nên tóc cậu ta cắt thực ngắn, đúng tiêu chuẩn dài 1 inch, không còn kiểu tóc thời trang nên không còn tản ra sự ôn nhu yêu mị như trong dĩ vãng, mà hiện tại trông càng có vẻ suất khí dương quang, anh tuấn rắn rỏi.
Người binh nhì kia đang mải mê theo dõi trận bóng thì bất ngờ bị một người từ đằng sau túm áo kéo lên: “Anh hỏi em tới nơi này làm gì?! Kim JaeJoong, cmn em tới đây làm cái khỉ gì?!!! Là muốn tắm nắng hay tắm hơi tự nhiên hay là muốn câu dẫn nam nhân hả?!!!”
Jung Yunho miệng phun toàn Hàn ngữ lớn tiếng chất vấn Kim JaeJoong.
“Em nhớ anh, nên tới thăm anh.” JaeJoong trả lời, ngoài mặt thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm mắng xong rồi, vừa hối hận sao vừa rồi mình lại ngang nhiên ngồi cao thế cơ chứ.
Đúng vậy, giọng trong loa vô tuyến điện khi nãy chính là của cậu, không hề có cái gọi là dã ngoại thực tế, 9 tuần vừa qua cậu đã tham gia khóa huấn luyện tân binh lục quân, bởi vì cậu học chuyên ngành thông tin tình báo ở đại học nên sau khi tốt nghiệp khóa huấn luyện tân binh, cậu liền lựa chọn đào tạo kỹ năng thông tin vô tuyến chuyên nghiệp.
Sau khi khóa học đào tạo thông tin vô tuyến kết thúc, cậu xin tới chiến trường Iraq.
Vốn cậu được phân tới làm thông tin liên lạc của một xe chiến đấu ở một liên đội khác, nhưng một binh linh thông tin ở doanh bộ này lại bất ngờ đào ngũ, vị trí ghế trống này vừa vặn nhường lại cho JaeJoong.
“Đến thăm anh?! Đến thăm anh mà em lại mặc bộ quần áo này! Đeo cái ống nghe chết tiệt này! Gửi tin nhắn lừa anh hết lần này tới lần khác! Em có thấy không! Thẻ điện thoại 5 phút đồng hồ…” thẻ điện thoại kim loại bị Yunho bóp chặt trong lòng bàn tay, vì lực đạo quá lớn mà dần biến dạng.
“Anh còn chuẩn bị gọi điện xác nhận giọng anh nghe trên loa vô tuyến không phải giọng em đấy Kim JaeJoong, hiện tại em hẳn đang yên ổn ngồi trong lớp học, cuối tuần ra ngoài du lịch với bạn hoặc nuôi một con cún mà em thích, mà không phải tới cái nơi quỷ quái này!!!! Em mau cút về ngay cho anh, Kim JaeJoong! Em không được tới đây!”
Yunho một phen đẩy JaeJoong: “Em thấy anh thế là đủ rồi, có thể đi được rồi!”
“Jung Yunho, em phát hiện có đôi khi anh thật sự rất giống trẻ con, anh tới đây làm gì, em liền làm cái đó, thẳng tới khi anh rời đi, em mới đi.”
JaeJoong hiểu rõ tâm tình hiện tại của Yunho, nhưng từ khi yêu nhau cho tới giờ, Yunho chưa từng tức giận với cậu như vậy, JaeJoong biết mình gạt Yunho là không đúng, nhưng hiện tại ở trong lòng, cậu càng thấy ủy khuất nhiều hơn.
“Anh tới đây làm gì?! Được! Được lắm! Vậy để anh nói cho em biết anh tới làm gì!”
Jung Yunho lưu loát lấy khẩu súng trường vẫn đeo trên vai xuống, lên đạn, mở chốt an toàn chuẩn bị ngắm bắn.
Yunho vừa động, mấy quân nhân xung quanh vốn nghe không hiểu hai người bọn họ nói cái gì, thấy vậy liền vội vàng túm lại kéo hai người ra, ngăn cản bọn họ có xung đột lớn.
Anh tới để giết người, Kim JaeJoong.
Hết chương 5
Jeremy: Chài… gặp nhau thôi có cần hùng hổ vậy không… iem sợ….:ss
P/S: Chúc mừng kỉ niệm 9 năm ngày cưới 2 người, chúc 2 người cả bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm =))))) hy vọng thế…
Nhè: ngày kỉ niệm nên bonus hẳn hai chương nhé, chương ngắn là lỗi của tác giả, hê hê.
Trở lại căn cứ sửa soạn xong, Yunho từ trong phòng kí túc đi ra, tới trung tâm liên lạc dùng điện thoại vệ tinh gọi điện cho JaeJoong.
Khu đất trống trong căn cứ đang diễn ra một trận bóng bầu dục, có rất nhiều binh lính vây xem cổ vũ cho đội của mình, Yunho vốn chỉ liếc mắt nhìn qua cuối cùng lại đứng ngốc tại chỗ.
Một thanh niên người châu Á đang ngồi trên chiếc hòm đựng đạn cao khoảng mm, hai chân bởi vì rất hưng phấn mà không ngừng vùng vẫy, tay cầm mũ nồi không ngừng múa may, tay kia thì đặt trước miệng giống như hình cái loa mà gào ầm lên cổ vũ.
Quân hàm Binh nhì đeo trên vai thể hiện cậu ta là tân binh vừa mới gia nhập.
Hai tai nghe tròn vo và microphone của hệ thống phát thanh vô tuyến điện được nối với nhau bằng một đoản dây màu đen, được đeo trên đầu cậu ta, có thể do là tân binh nên tóc cậu ta cắt thực ngắn, đúng tiêu chuẩn dài inch, không còn kiểu tóc thời trang nên không còn tản ra sự ôn nhu yêu mị như trong dĩ vãng, mà hiện tại trông càng có vẻ suất khí dương quang, anh tuấn rắn rỏi.
Người binh nhì kia đang mải mê theo dõi trận bóng thì bất ngờ bị một người từ đằng sau túm áo kéo lên: “Anh hỏi em tới nơi này làm gì?! Kim JaeJoong, cmn em tới đây làm cái khỉ gì?!!! Là muốn tắm nắng hay tắm hơi tự nhiên hay là muốn câu dẫn nam nhân hả?!!!”
Jung Yunho miệng phun toàn Hàn ngữ lớn tiếng chất vấn Kim JaeJoong.
“Em nhớ anh, nên tới thăm anh.” JaeJoong trả lời, ngoài mặt thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm mắng xong rồi, vừa hối hận sao vừa rồi mình lại ngang nhiên ngồi cao thế cơ chứ.
Đúng vậy, giọng trong loa vô tuyến điện khi nãy chính là của cậu, không hề có cái gọi là dã ngoại thực tế, tuần vừa qua cậu đã tham gia khóa huấn luyện tân binh lục quân, bởi vì cậu học chuyên ngành thông tin tình báo ở đại học nên sau khi tốt nghiệp khóa huấn luyện tân binh, cậu liền lựa chọn đào tạo kỹ năng thông tin vô tuyến chuyên nghiệp.
Sau khi khóa học đào tạo thông tin vô tuyến kết thúc, cậu xin tới chiến trường Iraq.
Vốn cậu được phân tới làm thông tin liên lạc của một xe chiến đấu ở một liên đội khác, nhưng một binh linh thông tin ở doanh bộ này lại bất ngờ đào ngũ, vị trí ghế trống này vừa vặn nhường lại cho JaeJoong.
“Đến thăm anh?! Đến thăm anh mà em lại mặc bộ quần áo này! Đeo cái ống nghe chết tiệt này! Gửi tin nhắn lừa anh hết lần này tới lần khác! Em có thấy không! Thẻ điện thoại phút đồng hồ…” thẻ điện thoại kim loại bị Yunho bóp chặt trong lòng bàn tay, vì lực đạo quá lớn mà dần biến dạng.
“Anh còn chuẩn bị gọi điện xác nhận giọng anh nghe trên loa vô tuyến không phải giọng em đấy Kim JaeJoong, hiện tại em hẳn đang yên ổn ngồi trong lớp học, cuối tuần ra ngoài du lịch với bạn hoặc nuôi một con cún mà em thích, mà không phải tới cái nơi quỷ quái này!!!! Em mau cút về ngay cho anh, Kim JaeJoong! Em không được tới đây!”bg-ssp-{height:px}
Yunho một phen đẩy JaeJoong: “Em thấy anh thế là đủ rồi, có thể đi được rồi!”
“Jung Yunho, em phát hiện có đôi khi anh thật sự rất giống trẻ con, anh tới đây làm gì, em liền làm cái đó, thẳng tới khi anh rời đi, em mới đi.”
JaeJoong hiểu rõ tâm tình hiện tại của Yunho, nhưng từ khi yêu nhau cho tới giờ, Yunho chưa từng tức giận với cậu như vậy, JaeJoong biết mình gạt Yunho là không đúng, nhưng hiện tại ở trong lòng, cậu càng thấy ủy khuất nhiều hơn.
“Anh tới đây làm gì?! Được! Được lắm! Vậy để anh nói cho em biết anh tới làm gì!”
Jung Yunho lưu loát lấy khẩu súng trường vẫn đeo trên vai xuống, lên đạn, mở chốt an toàn chuẩn bị ngắm bắn.
Yunho vừa động, mấy quân nhân xung quanh vốn nghe không hiểu hai người bọn họ nói cái gì, thấy vậy liền vội vàng túm lại kéo hai người ra, ngăn cản bọn họ có xung đột lớn.
Anh tới để giết người, Kim JaeJoong.
Hết chương
Jeremy: Chài… gặp nhau thôi có cần hùng hổ vậy không… iem sợ….:ss
P/S: Chúc mừng kỉ niệm năm ngày cưới người, chúc người cả bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm =))))) hy vọng thế…
Nhè: ngày kỉ niệm nên bonus hẳn hai chương nhé, chương ngắn là lỗi của tác giả, hê hê.