Ở bên ngoài hành lang Thiên Yết không ngủ lại được định đi xuống căn tin tìm gì đó bỏ bụng ai ngờ khi đi ngang qua phòng của Xử Nữ thì...
"Ah, đừng mà tha cho tôi đi!" hả?? Đó là giọng của Cự Giải mà sao lại ở trong phòng Xử Nữ, câu hỏi được đặt ra trong đầu Thiên Yết.
"Cậu nghĩ tôi sẽ tha cho cậu sao!!!" Là giọng Xử Nữ, cậu ta định làm gì Cự Giải vậy.
Không chần chừ Thiên Yết đạp cửa xông thằng vào trong la lớn, định là như thế nhưng Thiên Yết lại không làm vậy. *Hình tượng, phải giữ hình tượng* Hay một cái là cửa không khóa, Thiên Yết nhanh chóng mở cửa xông vào.
"Hai người đang làm trò gì vậy???"
Nghe thấy tiếng Thiên Yết, cả 2 đồng loạt quay ra nhìn Thiên Yết ngạc nhiên.
"Thiên Yết, sao cậu lại ở đây??" Cự Giải lên tiếng.
"Chúng tôi làm gì là làm gì????" Xử Nữ khó hiểu.
Thiên Yết nhìn 2 người đang cầm điều khiển, 2 tay nhấn liên hồi nhìn muốn nát cả bàn phím mà há mồm trợn mắt. Chả là Cự Giải và Xử Nữ đang chơi game do level của Xử Nữ quá cao mà Cự Giải lại quá kém, thua hết lần này đến lần khác lên mới phải cầu xin như thế đấy.
"Không phải cậu đang... Cự Giải cậu ấy...hai cậu....các cậu......" Thiên Yết biết mình đang hiểu lầm 2 người làm trò đen tối lắp bắp nói .
"Hả???" Câu nói của Thiên Yết khiến cả 2 khó hiểu, đồng thanh biểu cảm méo mó.
"Ah, không, không có gì. Tiếp......tiếp tục đi!!!" Thiên Yết đánh trống lảng nhanh chân chuồn khỏi căn phòng của Xử Nữ .
Đi ra ngoài, Thiên Yết thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ bậy rồi, Yết ơi là Yết. ( không biết thằng nhỏ nghĩ gì???).
Và thời gian ấy tại phòng của Kết ca
Đúng như anh ấy nói, 1 từ thôi N-G-Ủ. Thanh niên Ma Kết nói là làm.
Ở đây ngắm ảnh ngủ mãi cũng chán, chúng ta cùng ghé qua phòng Sư- Ngưu.
Ôi! Tôi đang nhìn cái gì thế này đau mắt quá mọi người, trước mặt tác giả hiện tại là cảnh cấm trẻ em phụ nữ ngây thơ, trong sáng (như Au chẳng hạn) để tránh tâm hồn bị trong tối chính vì vậy mà mọi người nên cân nhắc việc đọc tiếp. Nếu ai có đủ can đảm, hay là tâm hồn đã không còn trong sáng thì cứ việc đọc tiếp, au chuồn đây .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hiện tại là cái cảnh anh Ngưu nằm đè lên người Sư ca và trên người Kim Ngưu hiện tại chỉ quấn 1 lớp khăn mỏng manh ngoài ra thì hoàn toàn trần trụi với thiên nhiên ( Không biết đọc đến đây mọi người đã tưởng tượng ra được viễn cảnh gì rồi, chia sẻ đi nhưng tâm hồn trong tối)
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chả là anh Sư với anh Ngưu đang:
E hèm!!! Cái tay, cái tay bắt lấy cái tay!!!!
Kim Ngưu: con au kia mày bệnh à! Tớ xin đính chính lại, chuyện là như vầy.....
Flashback:
Kim Ngưu từ phòng tắm đi ra, bước tới gần giường lấy quần áo. Và RẦM!!!!! Kim Ngưu đã hi sinh. Nguyên do chính là thằng Sư nó đang định có ý đồ đen tối, lén lén lút lút đi tới phía sau Kim Ngưu định thả con thằn lằn lên vai cậu nhưng chưa kịp thả thì Kim Ngưu quay ra. Không biết là do nội công anh Ngưu quá thâm hậu hay do thằng Sư quá yếu ớt đi mà Sư giật mình trượt chân và theo phản xạ chúng ta thường kéo theo đồng đội đi, trong trường hợp này anh Sư cũng vậy.
Theo lý mà nói thì đáng ra Sư phải đè lên Ngưu mới phải, nhưng không biết do ý trời hay do ý con Au mà Ngưu nó lại đè Sư mới ghê. Sư Tử đưa tay lên xoa xoa cái đầu đau nhức do đập mạnh xuống sàn, vẫn còn chưa tỉnh táo sau cú ngã Sư Tử lờ đờ cố mở to đôi mắt. Đập vào mắt ngay lúc này chính là khuôn mặt phóng đại của Kim Ngưu.
( chuyện gì vầy nà, Kim Ngưu đảo chính mọi người ơi ).
Khuôn mặt trắng trẻo còn vương vài giọt nước, đôi mắt đen nháy nhìn chằn chằm vào Anh, đôi môi đỏ mọng cộng thên mái tóc ướt rủ xuống càng làm tăng thêm vẻ ma mị mà quyến rũ trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, dù chỉ là thoáng qua nhưng Sư Tử cũng biết là trái tim mình đã chậm mất một nhịp.
Hai người bất động nhìn chằm chằm đối phương, cả căn phòng được bao chùm bởi sự im lặng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng hòa cùng tiếng tim đập liên hồi của cả hai.
Nhìn con người dưới thân mình mà Kim Ngư không khỏi đỏ mặt. Cái tình huống dễ gây hiểu lầm gì thế này!!!!! Đúng lúc này như mọi người biết thì con Au đã chạy vào nhìn cảnh tượng này không thể nào mà không.....( Au: uầy xin lỗi nha, không làm phiền hai người đâu, đi đây! Trước khi đi thì ..... e hèm!! Ngưu Nhi khăn tắm của con....tuột rồi!)
Kim Ngưu nghe Au nhắc nhở thì vội vội vàng vàng đứng dậy cầm khăn che chạy vào phòng tắm.
*Ây! Con trâu đó....tim mình đập nhanh quá! Cái gì không nên thấy cũng đã thấy mất tiêu rồi! Con trai với con trai mà sao.....haiz!!! mình điên rồi*
Lại nói tới Kim Ngưu thì bây giờ tâm trạng phải nói là muốn vùi đầu xuống đất cho xong, mặt mũi đỏ hết cả lên rồi kìa.
*Aish, xấu hổ quá. Xém chút nữa tim đập văng ra ngoài luôn rồi! Sao vầy nè??*
__________________________________________
Ngắn, quá ngắn, đã thế lại còn nhàm. Giờ mị học chính rồi chính vì vậy thời gian ra chap mới sẽ lâu thật lâu, xin lỗi mọi người nha!!!!!! Mị chuồn đây..
Tan Học......
Bảo Bình đứng ở cổng trường nhìn qua nhìn lại nhìn tới nhìn lui nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai đó. Quyết định đi về một mình, vừa quay lưng thì một bàn tay chạm vào vai cậu. Bảo Bình xoay người lại chỉ thấy một cái đầu màu xanh đang thở hổn hển.
"B...Bảo...Bảo Bình... đợi...đợi mình với!"
"Song Ngư cậu ổn không vậy?" Bảo Bình cúi người xuống sát mặt Song Ngư và hành động này vô tình khiến cho con tim ai đó rung động. Song Ngư đỏ mặt nhanh như chớp lùi về phía sau
"Mình...không ..không sao!!"
"Cậu chắc không đó mặt cậu đỏ hết rồi kìa!" Bảo Bình nhìn Song Ngư lo lắng.
"Mình chắc mà không sao đâu, chúng ta về thôi!" Song Ngư cố lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi kéo tay Bảo Bình đi.
Bảo Bình ngơ ngác nhìn cậu bạn mà không biết là mình đang nắm tay người ta.
"Cậu đợi có lâu không vậy?"
Bảo Bình đang ngơ ngác thì nghe thấy câu hỏi của Song Ngư liền xua tay đáp lại
"Không, đâu có. Nhưng mà cậu làm gì vậy, sao mãi mới ra chứ?"
"Mình phải giúp thằng Dương vài chuyện lên mới ra trễ. Xin lỗi vì đã để cậu đợi nha, tưởng cậu bỏ mình lại về trước rồi chứ!"
"Haha, không có gì đâu mà!"
"Mà tiếc quá Tiểu Bảo, chúng ta không được chung phòng rồi!"
"Hả Tiểu.. Bảo???"
"Nghe dễ thương mà, hợp với cậu lắm!!"
Nghe đến đây khuôn mặt Bảo Bình chợt nóng bừng lên, đỏ ửng. Song Ngư thấy vậy liền áp sát trán mình vào trán cậu.
"Cậu sao vậy, người cậu nóng quá!"
"M...mình không sao!!" Bảo Bình vội vàng tách mình ra khỏi Song Ngư.
Mình sao vầy nè, tim đập nhanh quá. Hay là..... không, không thể nào mình là con trai mà, mạnh mẽ lên Tôn Bảo Bình Bảo Bình pov.
Song Ngư nheo mắt nhìn Bảo Bình đang cư xử lạ lùng, anh phì cười rồi kéo cậu đi.
"Thôi được rồi, chúng ta về thôi!"
"Ừ, về thôi!!" Bảo Bình gật đầu rồi đi theo Song Ngư.
"À mà Tiểu Bảo này, cho mình một cái hẹn được không??"
"Được!!" Bảo Bình ngại ngùng quay mặt sang phía khác. Còn Song Ngư thì cười tủm tà tủm tỉm như thằng điên. À mà mọi người có còn để ý là cái thằng này nó chưa buông tay nhau ra không????
(Mà có cần thiết không vậy, từ lớp chúng nó về kí túc xá xa vậy sao????)
Và ở phía chân trời đằng xa kia có một đôi uyên ương đang tay trong tay, cười nói vui vẻ, chúng ta cùng lia máy quay ra nào.
"Dương Dương à về cùng đi!!!!"
"Tôi nói là đừng có khoác tay tôi, tránh ra đi. Con trai mà khoác tay con trai cậu không sợ mọi người bàn tán à???"
Vâng sự thật mà camera của chúng tôi ghi lại được tại hiện trường vụ án chính là Song Tử đang ôm lấy cánh tay của Bạch Dương và Bạch Dương thì lại hắt hủi Song Tử ( thật đắng lòng mà ).
"Kệ họ chứ,thế kỉ rồi. Để Vương Song Tử mình đây xem xem ai dám bàn tán!"
"Haiz, bó tay. Tránh ra đi phiền quá!!!"
"Dương Dương đi chung đi tụi mình cùng phòng mà!"
Song Tử vẫn chai lì ôm lấy tay Bạch Dương và rồi cậu nhìn thấy gì đó.
"Ể, Dương Dương nhìn kìa!"
"Đừng gọi tôi là Dương Dương! Bỏ tay ra, cậu lì quá đó!!"bg-ssp-{height:px}
"Khoan đã, nhìn kìa chẳng phải đó là Bảo Bình với Song Ngư sao?" Song Tử kéo tay Bạch Dương chỉ về phía con người đằng trước.
Bạch Dương nheo mắt nhìn theo hướng Song Tử chỉ,
"Đó là Bảo Bình với Song Ngư mà!!"
"Thì đó, họ đang nắm tay kìa!!!"
"Ừ...... hả, nắm tay???" Bạch Dương bất ngờ.
"Không phải sao??"
"Mau, chụp lại. Mấy đứa còn lại mà thấy chắc vui lắm đây, phải tống tiền thằng này mới được!!"
"Ơ!!" Song Tử bị bất ngờ trước hành động của Bạch Dương, tưởng cậu ta không quan tâm chứ.
-------------- Trong khi đó tại khu A --------------
"Tôi nhờ Tiểu Bình thôi mà, sao mấy người cũng có mặt vậy??" Thiên Yết nhìn con người đang đi bên cạnh mình.
"Mình muốn giúp Tiểu Bình!!" Nhân Mã tươi cười nhìn Thiên Bình.
"Cảm ơn cậu nha Mã Mã!" Thiên Bình hạnh phúc đáp lại.
"Còn tui đi theo cậu ta!!!" Ma Kết tỉnh bơ đáp.
"Gì???? Mấy người... thôi anh hai về trước đi, người cũng vậy, về đi nhanh nên!!!" Thiên Yết phủi tay đuổi thằng kia đi.
"Em có chắc là làm một mình được không Tiểu Yết?" Thiên Bình lo lắng nhìn Thiên Yết.
"Em chắc mà, người về đi nhanh nên!"
"Vậy tụi này về, đi thôi!" Ma Kết đi trước kéo luôn cả Nhân Mã và Thiên Bình đi.
Để lại Thiên Yết với đống giấy tờ trên tay, cậu lủi thủi ôm đống giấy tới thư phòng hội học sinh.
---------------- Tại kí túc xá khu A ----------------
"Cốc cốc" Nhân Mã cùng Ma Kết đứng trước cửa phòng Số gõ cửa.
"Cạch" Thiên Bình mở cửa ra thì nhìn thấy Nhân Mã khuôn miệng ngay lập tức vẽ lên đường cong hoàn hảo.
"Nhân Mã, cậu tìm mình có gì không?"
"Mình tính rủ cậu và Thiên Yết đi ăn tối!"
"À Tiểu Yết chưa về, không biết thằng bé làm xong việc chưa nữa, cũng h rồi còn gì, mình thấy lo quá!" Khuôn mặt Thiên Bình hiện rõ vẻ lo lắng.
"Hay tụi mình đi tìm cậu ấy rồi cùng đi ăn!!" Nhân Mã thấy Thiên bình lo lắng liền nói.
"Vậy....." Thiên Bình mừng rỡ, chưa kịp nói hết câu thì bị Ma Kết chặn họng.
"Hai người đi trước đi, tôi sẽ đi tìm cậu ta rồi đến chung luôn!" Ma Kết nói xong liền đi mất hút. Thấy vậy Thiên Bình cũng yên tâm hơn cùng Nhân Mã đi rủ những người còn lại.
Quay lại với Thiên Yết, vì quá nhiều việc nên phải nói cái phòng làm việc mà cứ như là cái chuồng lợn chuồng heo gì đó. Giấy tờ phủ kín, chất cao như núi trên cái bàn làm việc, nhiều đến mức che lấy cả dáng người nhỏ bé của cậu. Có lẽ chính vì điều này mà bác bảo vệ không thể nhìn thấy Thiên Yết nên đã khóa cửa phòng làm việc. Và thế là hết, đèn trong phòng đã bị tắt, Thiên Yết sợ hãi chạy nhanh ra phía công tắc bật đi bật lại nhưng đèn vẫn không lên. Cậu ra sức đập cửa, đập mãi cũng không có ai ra mở cửa. Chợt nhớ là mình có chìa khóa phòng, liền lục tìm nhưng không thấy.
"Điện thoại!! À quên, mình để quên trong phòng mất rồi. Thôi thế là xong, qua đêm ở đây luôn. Aizz, ở đây đáng sợ quá đi, mấy bộ phim ma gần đây toàn lấy bối cảnh trường học không hà! Mình còn vừa xem xong một bộ phim ma mới ghê chứ!!" Thiên Yết độc thoại nội tâm.
Đột nhiên bên ngoài hành lang kia có tiếng bước chân vang lên đều đều. Càng ngày tiếng bước chân đó càng rõ, Thiên Yết mặt tái xanh lại ráo riết nhìn quanh rồi chộp lấy cây lau nhà gần đó đưa ra trước ngực phòng thủ và rồi......
"Cạch" tiếng cánh cửa bật ra.
"Ahhh, con ma kia cút đi, cút đi" cây chổi bị khua loạn xạ, và chỉ trong nốt nhạc cây chổi đã bị hất băng ra xa cách không thương tiếc. Thiên Yết ôm đầu ngồi xuống sàn.
"Ahuhu, tha cho tui đi mà. Ăn thịt tui là bị đột biến đấy! Hic !"
"Phụt, hahaha, không ngờ là cũng có ngày Hạ Thiên Yết trở lên thấp kém đến mức ngồi sạp dưới chân tôi cơ đấy!!" Giọng nói kia vang lên. Thiên Yết nghe đến đây thì ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt nước mắt sợ hãi đột nhiên sáng lên như tìm được tia hy vọng, Thiên Yết nhổm người lên ôm chầm lấy Ma Kết.
"Ơ, này Hạ....!!" Ma Kết bất ngờ trước hành động của Thiên Yết, định nói gì đó rồi lại thôi. Anh đưa tay lên vuốt tóc cậu, bình thường đã bé nhưng ngay khoảnh khắc này cậu lại trở lên bé nhỏ hơn bao giờ hết trong vòng tay Ma Kết ( đứng có đến ngực người ta thì chả bé) .
Hạ Thiên Yết, haizz phải làm sao với cậu nhóc này đây Ma Kết pov.