__________________
Tại cổng trung tâm mua sắm Royal...
- Mười lăm phút rồi, sao còn chưa thấy tới?
Thiên Bình thấp thỏm ngóng chờ bộ ba quậy phá kia, lâu lâu lại lấy điện thoại ra xem giờ.
- Hình như lúc nãy Mã Mã bảo đang ở gần đây, hay thử đi tìm xem sao, chứ gọi điện hoài mà có ai bắt máy đâu!
Nghĩ rồi Thiên Bình bước đi không lưỡng lự, cũng vì cô nàng không thích đi mua sắm một mình.
Sau năm phút đi bộ...
- Ai da~ Mỏi chân quá đi! Thôi chết...
Thiên Bình đen mặt lại, dường như nhận ra điều gì đó. Trong đầu cô liền hiện lên hai chữ to chả bá.
LẠC - ĐƯỜNG.
- Aisss... thật là! Đã không giỏi việc mò đường rồi còn bày đặt đi tìm ba người kia nữa chứ! Giờ cũng chả biết đây là đâu, làm sao mà gọi điện cầu cứu đây chứ~
Thiên Bình lảm nhảm, liên tục dậm chân tại chỗ, người ngoài mà thấy chắc tưởng cô bị điên thâm niên quá.
.
.
- Lão nhị của trường Zodiac, sao hả, không ngờ bọn ta đâm lén chứ gì? Hahahahaha!
Một giọng nói đểu cáng và tràng cười man rợn vang lên. Cái người được gọi là lão nhị sắc mặt vẫn vô thần, không lấy đâu ra một sự đau đớn dù vết thương ở bụng phải ngày càng rách ra, anh nhếch môi cười khinh bỉ:
- Nói thử coi, hạng cầm thú không bằng như tụi bay sao tao không ngờ tới việc này được?
- Tên khốn, sắp chết rồi còn già mồm, hôm nay tao nhất định sẽ xử lý mày xong, sau đó lão đại và em trai mày tao sẽ thanh toán sau! Yaaaaaaaaaa...
Tên côn đồ vung gậy sắt lên, chuẩn bị giáng xuống đầu thanh niên tóc xanh kia thì...
- Mấy người làm gì thế?
Gì thế này, là giọng của con gái, mà nghe trong vắt nữa, cả đám quay lại nhìn cô gái đang ngơ ngác hỏi chuyện, rồi đập vào mắt là gương mặt ngây thơ thiên thần ấy.
- Hả? Máu? Này, mấy người đang làm gì thế?!
Thiên Bình hốt hoảng khi thấy người con trai tóc xanh dương kia đang ngồi dựa vào tường, vô cảm ôm vết thương, tên cầm gậy sắt khẽ lắc đầu:
- Chậc! Không ổn, không ổn rồi, cô em à, sao lại đi lạc vào đây chứ, nhìn thấy cảnh này thật không hay chút nào!
- Thì sao? Ai biểu mấy người xây đường xá lòng vòng làm gì, để bổn cô nương đây bị lạc! _Thiên Bình tỉnh ruồi đáp.
- Hả? Hahaha... cô em cũng vui tính ấy chứ! Nhưng biết sao giờ, cô em xinh quá, hay là đi chơi với bọn anh đi~
Tên đó bước tới, nâng cằm Thiên Bình lên, ngắm nghía gương mặt ngây thơ của cô, cả đám côn đồ đằng sau còn nhìn cô với ánh mắt không lành mạnh.
- Buông ra!
Chợt, giọng của Thiên Bình đột nhiên trầm lạnh xuống, trái ngược hoàn toàn với ngữ điệu vừa rồi. Gương mặt bắt đầu biến đổi, từ vẻ ngây thơ yếu đuối chuyển sang gương mặt băng lãnh, có sát khí đầy vẻ nguy hiểm. Chưa để cho tên kia lên tiếng, nhanh như cắt, Thiên Bình đã giáng cho hắn ta một đòn siêu khủng ngay bụng làm hắn ta loạng choạng rồi ngã xuống đất, toàn thân cử động không nổi.
- Đại ca!
Cả đám mặt sẹo bu lại, Thiên Bình phủi phủi tay áo:
- Tưởng Ân Thiên Bình này dễ bị ăn hiếp lắm sao, mơ tưởng!
- Rút!
Tên đại ca bỗng ra lệnh cho bọn đàn em, cả bọn bất ngờ:
- Sao lại rút?...
- Hạo ca ra hiệu, rút ngay!
Vừa nghe tới Hạo ca, cả đám liền vội vàng rút lui, chắc chắn Hạo ca đang cho người theo dõi cả bọn. Sau khi đám côn đồ vừa co giò chạy, Thiên Bình liền lại gần người con trai tóc xanh. Thật không ngờ, khi bị lạc, Thiên Bình nhà mình cố kiên trì lết chân đi mò đường, ai ngờ lại gặp bọn côn đồ này.
- Mất nhiều máu quá...
Thiên Bình đưa tay gỡ nhẹ bàn tay đang ôm vết thương kia ra, rồi trấn an người trước mặt:
- Cố lên, tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện!
Nói thì nói vậy, nhưng thật ra Thiên Bình đang rất lúng túng. Cô không biết phải làm thế nào bây giờ, máu chảy nhiều quá, mồ hôi thấm ngày càng nhiều trên gương mặt thanh tú của cậu tóc xanh, cô hoảng sợ:
- Phải cầm máu trước đã, nhưng biết cầm bằng cái gì bây giờ?
Cô dáo dác ngó xung quanh nhưng không có một mảnh vải nào, cô chợt nảy ra một sáng kiến, vội cởi áo sơ mi ngoài ra, xé toạc rồi vụng về quấn vết thương:
- Anh tên gì?
- Lý... Nhật... Vương... _ Lý Nhật Vương trả lời với giọng không cao không thấp.
- Rồi, Lý Nhật Vương, anh hãy cố tỉnh táo, tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện!
Nói rồi Thiên Bình đỡ Lý Nhật Vương dậy, trước khi cất bước đầu tiên, cô lại hỏi câu xanh rờn:
- Bệnh viện... ở hướng nào?
- Hở?
Nhật Vương khẽ nhíu mày nhìn người con gái đang đỡ mình, đôi mắt sâu thẳm của anh thoáng ngạc nhiên, vẻ mặt lúc này của Thiên Bình không hề như đang giỡn:
- Đừng ngạc nhiên như vậy, nếu tôi không bị lạc thì không thể đứng đây đỡ anh đâu!
- Có... nghĩa... cô... _Lý Nhật Vương thoáng thoáng đoán ra ẩn ý của Thiên Bình.
- Phải, tôi không biết đường, cho nên, anh cố mà tỉnh táo để dẫn tôi ra khỏi đây, như vậy tôi mới đưa anh tới bệnh việ...
- Đi thẳng.
Không để Thiên Bình nói hết câu, Lý Nhật Vương đã khó khăn mở miệng, đôi môi bạc trắng bệch, ánh mắt có phần lờ đờ. Thiên Bình nhanh chóng dìu anh đi theo sự chỉ đẫn của anh. Khoảng mười phút sau, Thiên Bình cũng thấy được đường xá đầy xe cộ, quả là một kỳ tích. Thiên Bình nhanh chóng đưa Lý Nhật Vương ra lề đường, gọi taxi.
- Đưa cháu đến bệnh viện Zodiac ngay lập tức!
Thiên Bình vừa dìu Nhật Vương, vừa nghiêm giọng báo cho bác tài xế. Thấy có người bị thương, bác tài liền lái xe như bay.
- Anh có điện thoại không, để tôi gọi cho người nhà anh?
Thiên Bình vừa lên tiếng xong thì thấy bả vai mình có cảm giác nặng trĩu, Lý Nhật Vương gục vào người Thiên Bình, ánh mắt nhẹ nhàng buông mi, đôi môi cánh bạc khẽ mỉm cười.
"Ân Thiên Bình"...
Tua lại thời gian...
Nhân Mã, Bạch Dương và Sư Tử đều đang ngóng điều kiện của Lý Dương Hàn là gì. Lý Dương Hàn nhếch miệng cười:
- Điều kiện? Dễ thôi, đó là làm bạn gái tôi!
- LÀM BẠN GÁI CẬU?????
Cả ba hét lên kinh ngạc tròn mắt nhìn thằng con trai tóc vàng đang cười hề hề trước mặt. Bạch Dương liền nổi nóng, xách cổ áo Lý Dương Hàn lên:
- Điều kiện gì mà kỳ vậy? Muốn chết hả?!
- Đúng đấy, muốn Mã Mã làm bạn gái cậu sao, bước qua xác tụi này đi! _Sư Tử
- Âuy... thôi được, vậy làm bạn gái tôi trong một tháng vậy!?
Lý Dương Hàn thở dài, Bạch Dương và Sư Tử càng nổi lửa giận lên, Lý Dương Hàn nhăn nhó nói:
- Gì chứ, chẳng phải mấy người nói sẽ làm như tôi muốn sao?
- Được thôi, tôi sẽ làm bạn gái cậu một tháng!
Nhân Mã đồng ý làm Bạch Dương và Sư Tử ngỡ ngàng, nhất là Bạch Dương:
- Này, cậu bị sao vậy? Như vậy mà cũng đống ý được sao?
- Lời đã nói, phải giữ lời chứ!
Nhân Mã cười vô tư, thật không đúng với hoàn cảnh này một chút nào, Sư Tử cũng không đồng tình:
- Không được, dù sao cũng do tớ khơi mào trò này, để tớ làm bạn gái tên này cho!
- Ê ê, tôi không có bị GAY nha!
Lý Dương Hàn hết hồn, Nhân Mã liền trấn tĩnh hai thằng bạn mình:
- Hai cậu đừng lo, chỉ là bạn gái giả thôi mà!bg-ssp-{height:px}
- Không phải giả đâu, là bạn gái thật á, chị phải quan tâm, chăm sóc, đi bên cạnh tôi, nếu cần... chị cũng có thể hôn tôi! _Lý Dương Hàn.
- Mày dám!!!
Bạch Dương điên tiết lao tới tính cho Lý Dương Hàn một đấm thì Nhân Mã can ngăn:
- Dừng lại Bành Bạch! Cậu đang làm cái gì đấy hả?!
- Cho thằng điên này một trận, dám bảo cậu phải chăm sóc, quan tâm, lo lắng, lại còn hôn hắn nữa, tớ sẽ giết tất cả những thằng nào dám bắt cậu làm vậy!
Bạch Dương quát lên, Sư Tử thì đang chắn giữa Bạch Dương và Lý Dương Hàn, Nhân Mã ngạc nhiên, hỏi như mong đợi điều gì đó từ anh mà cất tiếng:
- Tại sao?
- Tại... cậu... là... là bạn thân tớ...!
Bạch DUơng ngập ngừng rồi quay mặt đi hướng khác, câu trả lời này thực chất không phải là câu trả lời trong lòng anh, cũng không phải là câu trả lời cô muốn nghe.
- Lý Dương Hàn, khi nào bắt đầu?
Nhân Mã bỗng lạnh lùng lên tiếng, không hiểu tại sao khi Bạch Dương nói cô chỉ là bạn thân, cô lại thấy hụt hẫng. Đối với cô, đã từ lâu cô không còn xem tình cảm giữa mình và Bạch Dương là bạn thân rồi, là một thứ tình cảm cao cả hơn. Anh không giống cô sao? Anh đối xử với cô ân cần hơn Song Tử và Sư Tử nhiều, nhưng đối với anh, đó chỉ là tình bạn? Khá thất vọng khi nhận ra mình yêu đơn phương, Nhân Mã chỉ biết cố nuốt nước mắt vào trong. Tình yêu đơn phương của cô... hình như lớn hơn cô nghĩ nhiều...
- Vậy bắt đầu từ bây giờ luôn đi, tôi sẽ chính thức là bạn gái của cậu, Lý Dương Hàn!
Nhân Mã nói rồi tiến đến, ôm Lý Dương Hàn trước sự ngỡ ngàng, bàng hoàng của Bạch Dương và Sư Tử. Ngay cả Lý Dương Hàn cũng rất bất ngờ, không ngờ, Nhân Mã lại...
- Hiểu, vậy là hiểu rồi, hai người cũng đẹp đôi đấy!
Bạch Dương chợt cười, cố gắng lắm anh mới thốt ra những lời đau lòng như vậy, anh không ngờ Nhân Mã lại... Nếu anh nói thật với Nhân Mã, liệu sự tình có như thế này?
- Đi thôi Sư Tử, đừng đứng đó làm kỳ đà cản mũi nữa!
- Bạch Dươngggggg!!!
Sư Tử vội vã đuổi theo Bạch Dương, khi hai người chạy ra khỏi con hẻm, lúc này, cơ thể Nhân Mã khẽ run, Lý Dương Hàn thấy lạ:
- Nhân Mã, chị sao vậy?
Nhân Mã không nói gì, dường như cô đang cố nín để nước mắt không tuôn ra nhưng... vô dụng rồi.
- Nhân Mã, chị...
Lý Dương Hàn cảm nhận được sự lạnh buốt ở bả vai, là Nhân Mã đang khóc đó sao? Một người trẻ con, vui tươi, nhí nhảnh và luôn cười như cô lại khóc sao? Tạo sao... anh không phải là lý do để cô khóc?
Reng... Reng... Reng...
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lý Dương Hàn chẳng còn tâm trạng để nghe nữa, cứ mặc cho nó reo. Chuông cứ tiếp tục reo lên, Nhân Mã bỗng giật mình, đẩy Lý Dương Hàn ra, cô... vừa mới làm gì thế này?
- Xin... Xin lỗi... cậu nghe đi!
- Hmn...
Lý Dương Hàn cầm lấy điện thoại, thấy màn hình hiện hai chữ "anh hai", cậu liền nghe máy:
- Anh hai, anh sao rồi, đã thoát khỏi bọn đó chưa?
[ - ... ]
- Cái gì? À, à, cô nói bệnh viện nào cơ?
[ - ... ]
- Được rồi, tôi tới đó ngay!
Bíp!
- Có chuyện gì vậy? _Nhân Mã.
- Anh hai tôi đang nhập viện, tôi phải đến đó đây! _Lý Dương Hàn vội vã.
- Tôi đi với cậu! _Nhân Mã.
- Không cần đâu, à thôi cũng được, ở bệnh viện Zodiac, nhanh lên!
Nói rồi Lý Dương Hàn và Nhân Mã bốn chân chạy tới bệnh viện Zodiac nhanh nhất có thể.
~ Tua lại vài phút trước ở bệnh viện Zodiac ~
- Bác sĩ à, làm ơn phẫu thuật cho anh ấy, phải làm anh ấy tỉnh lại nhé! Nhất định bác sĩ phải cố gắng hết sức đấy!
Thiên Bình lo lắng vừa chạy theo giường bệnh vừa nói, bác sĩ quyết tâm:
- Cô yên tâm, bạn trai cô sẽ được chúng tôi cứu chữa!
- Vâng, tôi xin nhờ đế... ế... Không phải, anh ta không phải là bạn trai tôi!
Thiên Bình nhận ra có điều gì đó sai sai liền sửa lại ngay, bác sĩ cũng không tranh luận nữa:
- Được rồi, cô ở ngoài đợi bệnh nhân đi!
- Vâng!
Thiên Bình cúi đầu chào rồi ra ngoài ghế chờ ngồi, lấy điện thoại của người tên tóc xanh kia, vào xem danh bạ, kiếm hoài mà không thấy số nào lưu là ba, mẹ, papa, mama, dad, mom đâu, chỉ có một số điện thoại ghi "Lý Dương Hàn - quan hệ: anh em", cô liền bấm nút gọi.
Tút... Tút... Tút...
Gọi hai, ba cuộc mà không ai bắt máy, cô quyết tâm gọi thêm cuộc cuối cùng, nếu lần này không ai bắt máy thì khỏi, may mà lần này, Lý Dương Hàn bắt máy:
[ - ... ]
- Anh là em trai của Lý Nhật Vương? Anh của anh đang nhập viện vì bị đâm ở bụng! _Thiên Bình.
[ - ...]
- Bệnh viện Zodiac, phòng , anh tới nhanh đi!
Haru natsu aki fuyu kisetu meguri kuru...~
Vừa cúp điện thoại kia thì nhạc chuông điển hình của điện thoại cô vang lên
- Alo, Xử nhi à?
[ - Bình nhi, cậu đang ở đâu vậy, sao chưa về nữa, trời tối rồi, đừng nói là cậu bị lạc nhé?] _Xử Nữ
- À, không, tớ đang ở bệnh viện... _Thiên Bình
[ - Bệnh viện á? Bệnh viện nào, nói mau!!] _Xử Nữ hốt hoảng
- À, bệnh viện Zodiac, tại có ngườ...
[ - Bệnh viện Zodiac?!] _Xử Nữ
- Ừ, tại có người bị thương nên tớ giúp anh ta vào bệnh viện, chứ tớ hổng bị gì đâu cậu đừng lo, lát nữa tớ về liền! _Thiên Bình giải thích cho Xử Nữ bớt lo.
[ - Phù~ Tưởng cậu có chuyện gì, làm tụi tớ hết hồn, mau về Ký túc xá đấy!]
- Ha - i!
Pip!
Thiên Bình tắt máy, nhìn đồng hồ, đúng là gần tối rồi, bây giờ đã hơn sáu giờ chiều rồi.
- ANH HAIIIIIII!!!
Một chàng trai tóc vàng mồ hôi nhễ nhại chạy tới, Thiên Bình ngạc nhiên:
- Anh là Lý Dương Hàn?
- Phải, Lý Dương Hàn là tôi... Ủa?... Cô là cô gái hôm bữa ở công viên? _Lý Dương Hàn như nhận ra Thiên Bình.
- Anh là? Tôi có biết anh à? _Thiên Bình mặt ngây nhìn Lý Dương Hàn.
- Hả?
Lý Dương Hàn ngớ người, ây dà, cậu không hề biết rằng Thiên Bình có trí nhớ rất kém a.
- Tiểu Cân?
Nhân Mã chạy sau Lý Dương Hàn,