Eduardo đích thực là cùng Mark đi ăn ở nhà hàng gã chọn, đó là nơi Mark chọn sau khi thống kê đầy đủ, cho rằng đây là nhà hàng lân cận được hoan nghênh nhất, hợp khẩu vị của họ, hơn nữa, quả thật Mark chọn suất cho cặp đôi.
Eduardo cũng không có trì độn như Mark, cậu có thể nhìn ra mấy vị khách hàng đang nhìn trộm bọn họ, chắc chắn là nhân viên của Mark, hoặc là nhận ra Mark. Nhưng cũng có chút mơ hồ, cô nương bán hàng với Mark nói “Anh trông rất quen, nhưng tôi thật không nhớ ra anh là ai”, rõ ràng đã không nhớ, vì sao lại cứ cho rằng hai bọn họ cần gọi suất đôi.
Đây là loại cô nương dùng Facebook hằng ngày, phương diện yêu đương thì phong phú, nhưng mà khi nhìn thấy cái bản mặt in trên trang đầu (Mark nhà chúng ta) lại không nhận ra, thật mẫn cảm đến vô cùng, cùng lúc lại trì độn tới buồn cười.
Cô vỗ vỗ vai Eduardo, dùng khẩu khí “Tôi hiểu” nói, “Tôi tuy không đọc được suy nghĩ người khác, nhưng mỗi lần bạn trai đoán sai trong lòng tôi đang nghĩ gì, hoặc đưa tôi cái gì sai, tóm lại là những lúc làm tôi tức giận, biểu tình của tôi giống hệt cậu, cho nên tôi đề cử suất cho cặp đôi, tin tôi đi, tuyệt đối có tác dụng.”
Bổ sung một câu, lời nói rối tung như mớ bòng bong.
Eduardo cũng không ngại nhìn cô, “Biểu tình của tôi giờ mang ý là, tôi tuyệt đối không muốn ăn suất cho cặp đôi.”
“A, vậy hai người không phải một đôi?” Cô bán hàng thật tự nhiên nhún vai, “Tôi với mỗi cặp đôi đang giận nhau đều nói vậy, nhưng phần lớn sau đó nhận được nhiều tiền boa hơn, thật tiếc đã đoán sai, các cậu không phải một đôi, xem ra hy vọng được nhiều tiền boa đi tong rồi.”
Mark đặt tay trên bàn, ngón tay gõ gõ, tựa như một khắc không mở máy tính liền nhàn phát rồ, phi thường lưu loát nói tiếp: “Bây giờ chưa phải.”
“Hô, ông anh, vậy chúc anh may mắn a.”
Eduardo hơi mệt mỏi nói: “Tôi cho 100 đô tiền boa, xin cô mau dừng lại.”
“Thật xin lỗi, tôi đi gọi món cho các anh.” Cô nàng thè lưỡi, lướt đi.
Eduardo nhẹ nhàng thở ra, tình cảnh này khiến cậu nhớ lại khi còn ở Harvard, nhiều người cũng cho rằng Eduardo và Mark là một đôi. Chính là khi ở Harvard, nếu gặp tình huống thế này, Eduardo sẽ thấy xấu hổ, cũng có chút mừng thầm, lại thêm ít uể oải, mà hiện tại, tâm tình của cậu còn phức tạp hơn.
“Trực giác của tôi luôn rất chuẩn.”Mark nói
Eduardo đã quen với kiểu nói nhảy cóc này của Mark, cậu lục lọi trong đầu một chút, liền nghĩ tới: “Ý anh là lúc trên thuyền, anh cho rằng chúng ta chia tay?”
“Chứ còn gì nữa.” Mark nâng cằm, hướng về phía cô bán hàng khi nãy, “Mọi người cũng cho là như thế.”
“Mark, tôi nghĩ vấn đề này chúng ta đã nói qua.” Eduardo nói, “Cũng không phải mọi người, chỉ có cô ta.”
“Cùng với mấy bạn học ngày xưa, đều nghĩ vậy hết.” Mark phi thường tự nhiên đón nhận những lời này.
Eduardo nhướng mi, “Anh nhớ ra?”
“A… Cứ thuận miệng liền nói ra.” Mark cắn cắn môi dưới, cũng có chút hoang mang.
“Đây là việc tốt, bác sĩ cũng đã nói.” Eduardo vui mừng nhìn gã, cùng với môi dưới đang bị gã cắn, quả thực không dời nổi tầm mắt.
Eduardo kiên định đem ánh mắt chuyển tới trên mặt bàn, ngữ khí nghiêm túc, “Nhưng mà, mặc kệ quan hệ trước kia của chúng ta là thế nào, cũng đã qua rồi, tôi tới đây, chỉ vì bệnh của anh.”
Mark: “Như vậy suất đồ ăn cho cặp đôi chính là bắt đầu hoàn hảo.”
Cậu thấp giọng: “Tôi định di dân, ở luôn Singapore, bỏ quốc tịch Mỹ…”
Mark nhanh chóng ngắt lời cậu: “Như vậy, cậu sẽ không thể đặt chân lên đất Mỹ nữa.” Eduardo có thể bị cho là trốn thuế, dù sao cổ phần của cậu ở Facebook mang tới cho cậu không ít tiền, với luật di dân của Mỹ, cậu sẽ bị cấm nhập cảnh.
“Đúng là thế.” Eduardo cũng không để ý điều đó, cậu nói với Mark: “Anh vừa nói đó Mark, đây là một khởi đầu hoản hảo, buông tha tôi đi, tôi không thể hận anh, anh xem, tôi cũng chẳng có cách nào mặc kệ anh, nhưng chúng ta là không có khả năng… Mark, chúng ta có thể khôi phục quan hệ bạn học, dịp lễ ngày nghỉ thì gửi bưu kiện chúc mừng, nhưng chắc sẽ không gặp lại – có lẽ là một hai lần.”
“Không…” Mark trầm mặc thật lâu, mà biểu tình, biết hình dung như thế nào đây… Đại khái như khi bị Eduardo đập máy tính vậy, sau đó gã nói: “Ở lại Mỹ đi, tôi cần em.”
“Anh vĩnh viễn không cần tôi, chờ sau khi anh hồi phục trí nhớ.” Eduardo lại nhắc tới trí nhớ của Mark.
Mark mở mồm muốn nói, nhưng mà nhân viên đã đem đồ ăn bưng lên, “Xin mời thưởng thức.”
Eduardo: “Ăn cái gì đi.”
Mark máy móc lấy dĩa chọc chọc, trong đầu gã lại hiện lên một đoạn ngắn giống như từng quen, đó là vài đoạn trí nhớ vụn vặt của gã, sau khi Eduardo nói ra lời kia, đoạn trí nhớ ấy liền vụt xuất hiện, gã mặc kệ. Eduardo sai lầm rồi, cho dù gã suy nghĩ những gì – tuy rằng không phải tất cả, gã vẫn cho là mình cần Eduardo, gã nghe thấy Eduardo nói sẽ không quay lại Mỹ, khi nói họ sẽ không còn gặp lại, gã tựa hồ như rơi xuống nước, cảm giác không thể hô hấp.
Gã nghĩ muốn nói cho Eduardo, muốn nói điều gì đó, nhưng gã không thể nói thành lời, bởi vì gã phát hiện mình từng tổn thương Eduardo thật sâu, chỉ qua tin tức, vẫn không tường tận bằng những gì trong đầu mình.
Eduardo đưa lưng về phía gã, Eduardo bộ dáng ướt đẫm, Eduardo phá máy tính của gã, mà trông như sắp khóc…
Khi trước gã không phản ứng lại lời Eduardo, vì gã chưa nhận ra mình là tên khốn, hiện tại gã không nói, là vì gã phát hiện hóa ra mình lại khốn nạn như vậy. Gã nhớ lại lời Poe cùng Kye từng nói, hiểu vì sao theo bản năng cho rằng Eduardo là ex của gã, gã nghĩ rằng Eduardo không yên lòng, vì nghĩ rằng khi mình khôi phục trí nhớ, sẽ khôi phục cái sự “ASSHOLE” đó….
Quá nhiều chuyện tắc lại, cùng những cảm xúc tình cảm linh tinh, bao nhiêu thứ xa lạ khiến máy chủ của Mark quá tải, gã bị chết máy, không thể tiếp tục vận hành, cuối cùng gã trầm mặc ăn hết bữa cơm với Eduardo, mà thậm chí không thể nói ra lời trong lòng mình: bất cứ lúc nào, tôi cũng cần em.
*
Sau khi quay về công ty, Mark tìm Dustin, máy chủ đã khởi động lại, gã cần tìm một trình tự viên để cùng thảo luận.
Dustin vừa nhìn thấy mặt gã, liền hoảng sợ lùi lại mấy bước, “Không… Không cần là tao…!”
Mark mặt khinh bỉ.
“Mày vừa coi khinh tao? Tao ghét mày.” Dustin, “Lại có chuyện gì?”
“Tao nghĩ về một việc…” Mark nói, “Chủ yếu là về vụ kiện.”
“Vụ ly hôn ý á?” Dustin giật mình.
Mark gật đầu, “Wardo nói, cậu ấy định di dân tới Singapore, không bao giờ… trở lại Mỹ nữa, tao liền nghĩ. Có cách nào, làm cậu ấy bỏ kế hoạch kia, hơn nữa chấp nhận tao?”
“Đến, mày xem, ở đây có bài post… Là về bọn mày đó, trong có nhắc… Mày xem comment này, xem,” Dustin vẻ mặt bi thương “Có thấy không, bốn đầu sỏ, chỉ có tao không phải Gay hơn nữa lại không có đối tượng! Bọn nhân viên cười nhạo tao, mày lại còn nhờ tao làm cố vấn tình cảm, mày đi tìm Chris đi được không!”
Mark hợp tình hợp lý nói: “Nó có chính sự phải làm.”
“Chằng lẽ tao không có!” Dustin phát rồ, “Ghét mày! Báo cáo đi, mày nhớ được bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, gọi cho người nhà của tao, bảo họ không cần tới.”
“Vì cái gì?”
“Vì tao không sao.”
“Mày là loại người gì vậy…” Dustin tận lực bình tĩnh giải thích, “Vẫn là nên cùng người nhà mày gặp một lần.”
Mark suy nghĩ, “OK, nếu mày cứ muốn.”
Dustin: “…”
Mark: “Tao không nhớ… Eduardo có gặp qua người nhà tao chưa?”
“Chưa”, Dustin nhún vai, “Nhưng có nói chuyện qua điệ thoại, người nhà mày cũng thật thích cậu ấy, vì vụ kiện kia mà mẹ mày giận mày.”
“Tốt, nói tiếp đi, kế hoạch của mày, đưa ra đây.” Mark nói.
“…” Dustin: “Mark, loại chuyện này mày phải tự làm.”
Dustin mặt đau khổ nhìn gã, “Eduardo số thật là đen mà…”
Mark: “Đây không phải ý kiến.”
“Tao giúp mày, mày phải hứa với tao đừng khiến cậu ấy đau lòng nữa.” Dustin hít sau một hơi: “Tao nói cho mà nghe, nếu Eduardo vẫn là của ngày xưa, như vậy cậu ấy không thể thực sự cự tuyệt mày, nên đề xuất của tao là: say love.”
Nói một chút về bài post trên diễn đàn, chương này coi như phiên ngoại
Tiêu đề: về vụ kiện giữa ngài-không-thể-gọi-tên với mỗ bạo quân (mỗ: nào đó), thảo luận liên quan xin tập trung ở dưới.
Nội dung: mọi post hôm nay đều đề cập tới sự kiện kia, cho nên đã khóa hết các bài post khác, xin mọi người tập trung hết tới đây cùng thảo luận. Ai có thông tin liên quan đều viết xuống dưới, cùng nhau thảo luận.
L: Temm. À chuyện quỳ nói khi nãy, có người cùng bàn luận, mau ra đây a, mi có thể đi quỳ trước CEO.
L: phía trên nói gì vậy…
L: đồng ý tập trung thảo luận. Đem mấy bài post kể cho các nàng nghe, đều thích nghe cố sự nơi đại học, mặc kệ thật giả nghe cũng thực xiêu lòng a… Bọn tui đều hưng phấn chết được, đã hẹn các bà đến công ty tui ăn trưa~
L: cá nhân cho rằng tiêu đề hơi không thích hợp, nếu ngài-không-thể-gọi-tên đã quay lại mạnh mẽ vầy, như thế cái quy luật bất thành văn hẳn có thể bỏ đi?
L: có thể gọi ảnh là Wardo không!!!!! Nghe nói mỗ bạo quân cũng gọi ảnh thế!!!!
L: L muốn chết hử?
L: có cảm giác như nhân chứng lịch sử….
L: liền ngày, vừa nãy xem lại ảnh đám nhân viên cũ, nhớ lại nhiều chuyện! Có nhân viên cũ nào cũng đang thảo luận không? Năm đó khi ngài-không-thể-gọi-tên đập máy tính mỗ bạo quân, tôi ở ngay hiện trường!
L: ORRRRRRZ giơ tay, tôi so với L có khi còn lâu hơn. Không chỉ đập máy tính, tôi còn thấy ngài-không-thể-gọi-tên cướp máy tính của mỗ bạo quân bắt gã ăn cơm cơ! Sau vụ ly hôn tôi còn nói với bạn không bao giờ… tin tưởng tình yêu nữa! Giờ lại như tự tát mặt mình! Phải chăng tôi lại có thể tin tưởng tình yêu?
L: L và L cầu nhiều hơn!
L: Wardo cái gì… Vẫn là đừng vọng tưởng, diễn đàn sẽ bị hack rụng đó, nghe nói cả Hufflepufff (chính là Dustin) gọi ngài-không-thể-gọi-tên là Wardo mà bạo quân cũng không cho →_→
L: chết, loại chuyện này sao L biết được, chú có phải thư ký của Hufflepuff đúng không!
L: nhanh vậy đã bại lộ, tôi trốn.
L: L chớ đi a, dám đi tôi hack máy cậu.
L: ta đây hack máy mi thì có.
L: tôi hack hơi giỏi a…
L: ….tôi không đi! Xin các người! Đừng!
L: cầu thật mong các lão thành a! p/s: mấy vị straight, các vị cũng thật hăng say a…
L: a… Không nói tôi cũng quên, cũng là nhân viên cũ, ngày trước thấy mỗ bạo quân cùng ngài-không-thể-gọi-tên tản bộ, sau đó ngài-không-thể-gọi-tên giúp mỗ bạo quân vuốt vuốt phẳng áo… Lúc ấy thấy tình cảm họ thật tốt, không nghĩ sau đó lại xảy ra chuyện ấy.
L: người mới xin hỏi Hufflepuff là ai?
L: Hufflepufff, một trong bốn đầu sỏ, cụ thể là người nào mà còn muốn hỏi a? Qua đến bốn vòng tuyển chọn mà còn không đoán ra sao, cái loại chỉ số thông minh thế này sao lại có thể vào công ty a.
L: mấy vị lão nhân không phải hoa mắt chứ… Thẳng nam tỏ vẻ không thể nhìn thẳng.
L: Nói này, nếu theo như phi vụ hôm nay, chẳng hạn như hành vi của mỗ bạo quân trong phòng họp, hai vị này hẳn là tái hôn?
L: xem ra đúng là tái hôn rồi… Không biết mẹ kế nghĩ thế nào?
L: =.= ai quan tâm mẹ kế nghĩ thế nào, cũng đâu có ở công ty a… Nơi này có ai ủng hộ mẹ kế X mỗ bạo quân sao?
L: có khẳng định có… Hiện tại đều khóc ngất trong WC đi, không có thời gian đi bàn luận.
L: Này, tôi bảo, nếu thật sự tái hôn, vậy bộ tứ đầu sỏ có là GAY, người còn lại hẳn áp lực lớn nhỉ.
L: cười chết mất ha ha ha ha ha ha, vì sao lại phải áp lực!
L: còn không phải áp lực khủng bố! Mau đi tìm bạn trai được không?
L: ha ha ha ha ha ha ha Hufflepuff áp lực tựa thái sơn a
L: cứu!!!!!!!! Tui là L! Nhớ khi nãy tui hẹn các nàng bạn tới ăn cơm không, ở cái nhà hàng cạnh công ty ta gọi tắt RJ, biết không? Sau đó!!!!! Tụi tui thấy mỗ bạo quân cùng ngài-không-thể-gọi-tên!!!!! Trời ơi!!!!! Thở không nổi!!!!!! Tui có chụp ảnh, đợi chút tui đăng!!!!
L: L nói thật?? Ảnh đâu??
L: Cái éo?????
…..
L: [ảnh][ảnh]
L: Trời!!!! Thật!!!!!!!
L: L đáng khen! Nhưng mà nhìn không giống ảnh chụp từ di động, hình như là….
L: tui là L, L không phải tui!
L: tôi là L, ảnh vừa rồi là tôi hack vào camera theo dõi nhà hàng.
L: tôi đã bảo….
L: đang trong diễn đàn Facebook, mọi người cần phải được giác ngộ…. Vậy xin huynh đài bên kỹ thuật tiếp tục đi.
L: nhìn ra họ gọi món ăn cho cặp đôi~~~~~ lần trước tôi cùng bạn gái có nếm qua chỗ này, có ưu đãi… Ai bất quá mỗ bạo quân hẳn không phải chỉ nhắm vào cái ưu đãi ấy đi LOL (laugh out loud)bg-ssp-{height:px}
L: thật muốn biết vị lão thành đằng trước là ai… Tôi mới nhập chức, nhưng tôi có ông anh họ hình như vào cùng lúc với anh, anh ấy bảo tôi, đôi khi bạo quân nói chuyện, chỉ có ngài-không-thể-gọi-tên có thể nghe hiểu.
L: làm tôi sợ muốn chết, không ai hack máy tôi đi, tôi là thư ký của Hufflepuff đây… Vừa bị hắn gọi đi có chút việc, không phải là trốn! Khụ khụ, việc gì ấy à, Hufflepuff bảo tôi đi sắm bàn làm việc mới….
L: bàn làm việc mới? Để chỗ nào? Văn phòng bạo quân sao?
L: còn phải hỏi, nhất định là văn phòng gã rồi.
L: có ai nói cho tôi biết tôi lỡ bao nhiêu tập rồi?
…
L: không biết có phải não tôi bị sao không, tôi với bạn mình đều thấy tình ý trong mắt hai người họ a.
L: -kể lể- tôi là người tới hội nghị sớm nhất, vì trước đó chưa gặp qua ngài-không-thể-gọi-tên, nên lúc tan họp định qua chào hỏi chút, đâm ra tong tong tới hỏi thăm. Cái lúc mọi người đi vãn rồi, bạo quân chống bàn khuỵu một chân nói gì với ngài-không-thể-gọi-tên, tôi thật sự hối hận a, tôi chạy tới nói chào ngài S, còn có lão Đại, đã lâu không gặp. Ngài-không-thể-gọi-tên thật ôn hòa quay ra tiếp chuyện tôi a! Cũng hỏi thăm tôi a! Tôi thật vui vẻ, ngay giây tiếp theo bạo quân cư nhiên hỏi ngươi là thằng mẹ nào, tôi muốn khóc! Là tại tôi quá chìm hay là bạo quân cố ý đi! Sau đó…. Sau đó tôi không có nghĩ được gì nữa… Tóm lại suýt chút nữa một kiếm xuyên tim, đúng là cái kiếm đó!
L: tôi thật muốn biết L là ai
L: người quen? Anh biết tôi là ai? Chuyện này tôi không dám nói với người khác! Rất đáng sợ!
L: tôi cũng đang rời đi, nhưng dừng lại buộc dây giầy, sau đó lúc cậu ra sơ mi còn bị đâm thủng cậu quên à! Nhìn cậu thôi cũng đủ biết!
L: được rồi… xin đừng nói nữa…
L: bị L làm cười chết mất, đáng thương thay.
L: L thật chẳng biết xem hoàn cảnh, căn cứ cái tư thế chú miêu tả của bạo quân, kia chẳng phải tư thế tán gái kinh điển của nam sinh tiểu học sao, chú lại còn dám tới phá.
L: L chết cũng không oan a… Cậu chắc là lập trình viên hử?
…
L: đủ rồi đó đừng có đồng loạt nã pháo vào bên lập trình vậy chứ!
L: [ảnh] chỉ thoáng qua thôi, coi xem này có phải môi bạo quân chạm mặt ngài-không-thể-gọi-tên hay không?
L: cược đô, có chạm.
L: ảnh không có rõ… Nhưng tôi cảm giác… Đụng phải?
L: chịu không thấy rõ, không bằng cậu chụp thêm mấy tấm tiếp, chúng ta nhìn xem sau đó mặt ngài-không-thể-gọi-tên có đỏ không?
L: có người nói với tôi hôm nay lúc họp, bạo quân không cho phép mọi người ngài-không-thể-gọi-tên dùng ánh mắt như đang nhìn mẹ kế?
L: đúng vậy, tôi làm chứng.
L: OK!!! Tôi vừa lướt qua post, tôi giờ cam tâm tình nguyện đi quỳ trước văn phòng BOSS! Tôi với BOSS hoàn toàn bái phục!
L: L chính là đương sự vụ quỳ lạy? Chụp ảnh làm chứng, vị lập trình nào đi hack chút lấy mã ID nhân viên của hắn, chú đừng mong đổi ý!
L: ID nhân viên đã get!
L: tốc độ đáng khen!
L: tôi buổi chiều không dám đi làm, sợ trên đường không cẩn thận gặp ngài-không-thể-gọi-tên, lại lỡ mồm kêu mama!
L: L ha ha ha ha ha ha ha ha h ah
L: mẹ yêu ha ha ha ha ha ha ha ha mọi người cùng học tập L! Đây chắc là ý tứ mỗ bạo quân đi, không cho nhìn như nhìn mẹ kế, tất cả đều đổi thành ánh mắt chứa lệ kêu mama
L: L hô có thưởng lương
L: các thành viên tham dự hội nghị tự nhận rằng ánh mắt bọn tôi cũng không phải là nhìn mẹ kế a… Chính là kinh ngạc được không, ba mẹ ai ly hôn rồi lại tái hợp hoành tráng vậy xem họ có thể bình tĩnh không, tôi là kích động đến phát run
L: đúng vậy, đây là ảnh hưởng tới gia đình rất lớn.
….
L: chán quá, cái ảnh chụp kia là không có chạm mặt đi.
L: tôi vẫn cảm giác là đụng….
L: ra mặt đi, ta tới ôm đùi
L: mấy người… mấy cô em ở nhà ăn, họ vẫn chưa ăn xong a, tôi giờ đi xem có kịp không?
L: tôi cũng muốn đi xem…
…
L: trời ạ các người đừng đến nhà ăn, tôi khi nãy vào toilet gặp mấy đồng sự trông quen mắt, tôi thấy bạo quân thấy chúng ta, phải nhìn tới vài giây a! Nhưng hắn không nói gì… Tôi đang sợ chết khiếp đây, nhỡ đâu bị trừ lương, tôi trốn lẹ. PS: không sợ chết thì cứ đến. PPS: hắn không mang kiếm theo.
L: đại khái ở nơi công cộng, lại ở cùng ngài-không-thể-gọi-tên, chắc ngại không dám nổi bão như ở công ty đi… Mọi người che mặt đi.
L: không đi, tôi là tôi gia nhập đội ngũ rình qua camera. Có điều hơi đông, xin cho tôi nhảy hàng với a.
…
L kết thúc post: mấy tên coi trộm chúng bây chết chắc rồi, ôm máy tính khóc đi! Ta đem bài post này cho bạo quân xem! —- BY thật ra ta là Hufflepuff a
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Eduardo đích thực là cùng Mark đi ăn ở nhà hàng gã chọn, đó là nơi Mark chọn sau khi thống kê đầy đủ, cho rằng đây là nhà hàng lân cận được hoan nghênh nhất, hợp khẩu vị của họ, hơn nữa, quả thật Mark chọn suất cho cặp đôi.
Eduardo cũng không có trì độn như Mark, cậu có thể nhìn ra mấy vị khách hàng đang nhìn trộm bọn họ, chắc chắn là nhân viên của Mark, hoặc là nhận ra Mark. Nhưng cũng có chút mơ hồ, cô nương bán hàng với Mark nói “Anh trông rất quen, nhưng tôi thật không nhớ ra anh là ai”, rõ ràng đã không nhớ, vì sao lại cứ cho rằng hai bọn họ cần gọi suất đôi.
Đây là loại cô nương dùng Facebook hằng ngày, phương diện yêu đương thì phong phú, nhưng mà khi nhìn thấy cái bản mặt in trên trang đầu (Mark nhà chúng ta) lại không nhận ra, thật mẫn cảm đến vô cùng, cùng lúc lại trì độn tới buồn cười.
Cô vỗ vỗ vai Eduardo, dùng khẩu khí “Tôi hiểu” nói, “Tôi tuy không đọc được suy nghĩ người khác, nhưng mỗi lần bạn trai đoán sai trong lòng tôi đang nghĩ gì, hoặc đưa tôi cái gì sai, tóm lại là những lúc làm tôi tức giận, biểu tình của tôi giống hệt cậu, cho nên tôi đề cử suất cho cặp đôi, tin tôi đi, tuyệt đối có tác dụng.”
Bổ sung một câu, lời nói rối tung như mớ bòng bong.
Eduardo cũng không ngại nhìn cô, “Biểu tình của tôi giờ mang ý là, tôi tuyệt đối không muốn ăn suất cho cặp đôi.”
“A, vậy hai người không phải một đôi?” Cô bán hàng thật tự nhiên nhún vai, “Tôi với mỗi cặp đôi đang giận nhau đều nói vậy, nhưng phần lớn sau đó nhận được nhiều tiền boa hơn, thật tiếc đã đoán sai, các cậu không phải một đôi, xem ra hy vọng được nhiều tiền boa đi tong rồi.”
Mark đặt tay trên bàn, ngón tay gõ gõ, tựa như một khắc không mở máy tính liền nhàn phát rồ, phi thường lưu loát nói tiếp: “Bây giờ chưa phải.”
“Hô, ông anh, vậy chúc anh may mắn a.”
Eduardo hơi mệt mỏi nói: “Tôi cho 100 đô tiền boa, xin cô mau dừng lại.”
“Thật xin lỗi, tôi đi gọi món cho các anh.” Cô nàng thè lưỡi, lướt đi.
Eduardo nhẹ nhàng thở ra, tình cảnh này khiến cậu nhớ lại khi còn ở Harvard, nhiều người cũng cho rằng Eduardo và Mark là một đôi. Chính là khi ở Harvard, nếu gặp tình huống thế này, Eduardo sẽ thấy xấu hổ, cũng có chút mừng thầm, lại thêm ít uể oải, mà hiện tại, tâm tình của cậu còn phức tạp hơn.
“Trực giác của tôi luôn rất chuẩn.”Mark nói
Eduardo đã quen với kiểu nói nhảy cóc này của Mark, cậu lục lọi trong đầu một chút, liền nghĩ tới: “Ý anh là lúc trên thuyền, anh cho rằng chúng ta chia tay?”
“Chứ còn gì nữa.” Mark nâng cằm, hướng về phía cô bán hàng khi nãy, “Mọi người cũng cho là như thế.”
“Mark, tôi nghĩ vấn đề này chúng ta đã nói qua.” Eduardo nói, “Cũng không phải mọi người, chỉ có cô ta.”
“Cùng với mấy bạn học ngày xưa, đều nghĩ vậy hết.” Mark phi thường tự nhiên đón nhận những lời này.
Eduardo nhướng mi, “Anh nhớ ra?”
“A… Cứ thuận miệng liền nói ra.” Mark cắn cắn môi dưới, cũng có chút hoang mang.
“Đây là việc tốt, bác sĩ cũng đã nói.” Eduardo vui mừng nhìn gã, cùng với môi dưới đang bị gã cắn, quả thực không dời nổi tầm mắt.
Eduardo kiên định đem ánh mắt chuyển tới trên mặt bàn, ngữ khí nghiêm túc, “Nhưng mà, mặc kệ quan hệ trước kia của chúng ta là thế nào, cũng đã qua rồi, tôi tới đây, chỉ vì bệnh của anh.”
Mark: “Như vậy suất đồ ăn cho cặp đôi chính là bắt đầu hoàn hảo.”
Cậu thấp giọng: “Tôi định di dân, ở luôn Singapore, bỏ quốc tịch Mỹ…”
Mark nhanh chóng ngắt lời cậu: “Như vậy, cậu sẽ không thể đặt chân lên đất Mỹ nữa.” Eduardo có thể bị cho là trốn thuế, dù sao cổ phần của cậu ở Facebook mang tới cho cậu không ít tiền, với luật di dân của Mỹ, cậu sẽ bị cấm nhập cảnh.
“Đúng là thế.” Eduardo cũng không để ý điều đó, cậu nói với Mark: “Anh vừa nói đó Mark, đây là một khởi đầu hoản hảo, buông tha tôi đi, tôi không thể hận anh, anh xem, tôi cũng chẳng có cách nào mặc kệ anh, nhưng chúng ta là không có khả năng… Mark, chúng ta có thể khôi phục quan hệ bạn học, dịp lễ ngày nghỉ thì gửi bưu kiện chúc mừng, nhưng chắc sẽ không gặp lại – có lẽ là một hai lần.”
“Không…” Mark trầm mặc thật lâu, mà biểu tình, biết hình dung như thế nào đây… Đại khái như khi bị Eduardo đập máy tính vậy, sau đó gã nói: “Ở lại Mỹ đi, tôi cần em.”
“Anh vĩnh viễn không cần tôi, chờ sau khi anh hồi phục trí nhớ.” Eduardo lại nhắc tới trí nhớ của Mark.
Mark mở mồm muốn nói, nhưng mà nhân viên đã đem đồ ăn bưng lên, “Xin mời thưởng thức.”
Eduardo: “Ăn cái gì đi.”
Mark máy móc lấy dĩa chọc chọc, trong đầu gã lại hiện lên một đoạn ngắn giống như từng quen, đó là vài đoạn trí nhớ vụn vặt của gã, sau khi Eduardo nói ra lời kia, đoạn trí nhớ ấy liền vụt xuất hiện, gã mặc kệ. Eduardo sai lầm rồi, cho dù gã suy nghĩ những gì – tuy rằng không phải tất cả, gã vẫn cho là mình cần Eduardo, gã nghe thấy Eduardo nói sẽ không quay lại Mỹ, khi nói họ sẽ không còn gặp lại, gã tựa hồ như rơi xuống nước, cảm giác không thể hô hấp.
Gã nghĩ muốn nói cho Eduardo, muốn nói điều gì đó, nhưng gã không thể nói thành lời, bởi vì gã phát hiện mình từng tổn thương Eduardo thật sâu, chỉ qua tin tức, vẫn không tường tận bằng những gì trong đầu mình.
Eduardo đưa lưng về phía gã, Eduardo bộ dáng ướt đẫm, Eduardo phá máy tính của gã, mà trông như sắp khóc…
Khi trước gã không phản ứng lại lời Eduardo, vì gã chưa nhận ra mình là tên khốn, hiện tại gã không nói, là vì gã phát hiện hóa ra mình lại khốn nạn như vậy. Gã nhớ lại lời Poe cùng Kye từng nói, hiểu vì sao theo bản năng cho rằng Eduardo là ex của gã, gã nghĩ rằng Eduardo không yên lòng, vì nghĩ rằng khi mình khôi phục trí nhớ, sẽ khôi phục cái sự “ASSHOLE” đó….
Quá nhiều chuyện tắc lại, cùng những cảm xúc tình cảm linh tinh, bao nhiêu thứ xa lạ khiến máy chủ của Mark quá tải, gã bị chết máy, không thể tiếp tục vận hành, cuối cùng gã trầm mặc ăn hết bữa cơm với Eduardo, mà thậm chí không thể nói ra lời trong lòng mình: bất cứ lúc nào, tôi cũng cần em.
*
Sau khi quay về công ty, Mark tìm Dustin, máy chủ đã khởi động lại, gã cần tìm một trình tự viên để cùng thảo luận.
Dustin vừa nhìn thấy mặt gã, liền hoảng sợ lùi lại mấy bước, “Không… Không cần là tao…!”
Mark mặt khinh bỉ.
“Mày vừa coi khinh tao? Tao ghét mày.” Dustin, “Lại có chuyện gì?”
“Tao nghĩ về một việc…” Mark nói, “Chủ yếu là về vụ kiện.”
“Vụ ly hôn ý á?” Dustin giật mình.
Mark gật đầu, “Wardo nói, cậu ấy định di dân tới Singapore, không bao giờ… trở lại Mỹ nữa, tao liền nghĩ. Có cách nào, làm cậu ấy bỏ kế hoạch kia, hơn nữa chấp nhận tao?”
“Đến, mày xem, ở đây có bài post… Là về bọn mày đó, trong có nhắc… Mày xem comment này, xem,” Dustin vẻ mặt bi thương “Có thấy không, bốn đầu sỏ, chỉ có tao không phải Gay hơn nữa lại không có đối tượng! Bọn nhân viên cười nhạo tao, mày lại còn nhờ tao làm cố vấn tình cảm, mày đi tìm Chris đi được không!”
Mark hợp tình hợp lý nói: “Nó có chính sự phải làm.”
“Chằng lẽ tao không có!” Dustin phát rồ, “Ghét mày! Báo cáo đi, mày nhớ được bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, gọi cho người nhà của tao, bảo họ không cần tới.”
“Vì cái gì?”
“Vì tao không sao.”
“Mày là loại người gì vậy…” Dustin tận lực bình tĩnh giải thích, “Vẫn là nên cùng người nhà mày gặp một lần.”
Mark suy nghĩ, “OK, nếu mày cứ muốn.”
Dustin: “…”
Mark: “Tao không nhớ… Eduardo có gặp qua người nhà tao chưa?”
“Chưa”, Dustin nhún vai, “Nhưng có nói chuyện qua điệ thoại, người nhà mày cũng thật thích cậu ấy, vì vụ kiện kia mà mẹ mày giận mày.”
“Tốt, nói tiếp đi, kế hoạch của mày, đưa ra đây.” Mark nói.
“…” Dustin: “Mark, loại chuyện này mày phải tự làm.”
Dustin mặt đau khổ nhìn gã, “Eduardo số thật là đen mà…”
Mark: “Đây không phải ý kiến.”
“Tao giúp mày, mày phải hứa với tao đừng khiến cậu ấy đau lòng nữa.” Dustin hít sau một hơi: “Tao nói cho mà nghe, nếu Eduardo vẫn là của ngày xưa, như vậy cậu ấy không thể thực sự cự tuyệt mày, nên đề xuất của tao là: say love.”