Nội dung Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây trên Truyện Chữ
Mẫu thân mất, phụ thân quá đau lòng nên đã để nàng cho di nương chăm sóc, di nương nàng một mình khổ cực nuôi nàng. Năm 11 tuổi , khi thành công luyện xong bí kíp võ công mà di nương ép nàng học, nàng vui vẻ chạy về khoe với người nhưng chính mắt nàng chứng kiến di nương bị thương nặng. Dùng hết sức lực còn lại đi nương đưa nàng đến nơi có tên Phong Thiên Quôc. Đến đây nàng gặp được lão quái , nhận ông ta làm phụ thân. Vào hôm di nương mất nàng tình cờ biết được thân phận của kẻ thù.
"Thì ra là thuộc hạ thân tín của hoàng gia,Hoàng thượng hoàng hậu các ngươi chờ đó ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết, di nương Băng nhi sẽ báo thù cho người"
Ép xuống mối hận sâu đậm nàng lấy thân phận nghĩa nữ để ở bên cạnh kẻ thù âm thầm hạ độc thủ. Dù hai người họ có sủng nàng đến trời thì thù giết nương không thể không báo.
Thành công hạ độc, nàng chấp nhận lấy Độc Vương để trốn thoát nhưng sao nàng lại không nỡ nhìn hai người họ đau đớn . Nhân lúc đêm khuya, nàng đột nhập vào hoàng cung giải độc cho họ.
Hắn sở dĩ đồng ý thú nàng là vì ân nhân nhờ hắn. Biết người con gái đó vì trả thù "tên hôn quân" đó hắn giúp một tay hành hạ nàng nhưng cớ sao mỗi lần gặp nàng hắn lại thấy cô gái này rất quen.
Một người con gái mang trong mình một bí ẩn mà chính mình cũng không biết. Ôm một sủng vật đi chấn động thiên hạ. Tương truyền không có ai là nàng không cứu được chỉ có người mà nàng không muốn cứu thôi. Tương truyền nghìn vàng nàng không cứu nhưng chỉ cần thuận mắt là nàng không tiếc gì cứu người đó. Tương truyền không ai thấy mặt nàng, chỉ biết nàng là một nữ tử bạch y luôn đi với một con sủng vật màu trắng. Nàng thờ ơ lạnh lùng , nhưng trái tim của nàng đã chứa đựng hình bóng người nam nhân đó dù nàng cố ra vẻ thờ ơ. Nàng có nên vứt bỏ tất cả sự hận thù chỉ để ở bên hắn?
**Đoạn trích 1:
- Tỉnh
- Tạ ơn cô nương đã cứu ta- Hắn cất giọng hơi yếu
- Không cần tạ ơn, ta chỉ tiện đường
- Cô nương có thể cho ta biết quý danh để ta có thể trả ơn cho nàng được không?
- Gặp ngươi chỉ là tình cờ, cứu ngươi chỉ là nhất thời , còn muốn trả ơn- đôi môi nàng dưới lớp lụa mỏng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, nhìn hắn- xem ngươi có cái duyên đó không đã. Nếu gặp lại ngươi phải làm cho ta một điều
**Đoạn trích 2
- Tại sao lại giết chết bảo bảo, nó là cốt nhục của ta và nàng mà- nam nhân nắm chặt tay nữ nhân tức giận nói
- Nó không nên sống- nữ nhân nhắm mắt lại nói. Nàng không muốn hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng
- Tại sao?- nam nhân rít lên
- Hừ, nó là nghiệt chủng, sinh ra chỉ tổ vướng chân bản tiểu thư- nữ nhân nhếch mép lên cười
"chát"- ngươi, đồ rắn độc, bổn vương đã nhìn lầm ngươi rồi
Nhìn hình bóng hắn đi xa, nàng gục xuống khóc như một đứa trẻ con bị cướp đồ. Mất bảo bảo, nàng đau lắm. Bảo bảo chính là kết tinh tình yêu của bọn họ, nàng mong đứa trẻ này bao lâu. Nhưng nàng không thể không bỏ nó. "bảo bảo, mẫu thân có lỗi với con"
**Đoạn trích 3:
-Bổn tiểu thư ta không cần ai bảo vệ-mỗ nữ nào đó hừ lạnh nói
-Vậy sao, vậy ta không ra tay, nàng bây giờ có đứng ở đây được không- nam nhân nào đó nói
-Tại...tại ta không muốn hắn bị thương... Tóm lại ta không cần ngươi cùng ta đi đến núi Tuyết Liên
-Vậy trước hết nàng cho ta biết dung nhan của nàng chứ- hắn thấy giọng nàng rất giống với nữ nhân hắn yêu nhất. Nhưng chính hắn đã làm tổn thương nàng. Có thể cô gái trước mặt hắn là nàng
-Mơ đi- cô gái toang bỏ đi nhưng bị hắn giữ lại