“Tí tách”…“tí tách” Trong lối đi ẩm ướt, một đoàn người nối đuôi nhau. Khôngbiết là đi bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng thấy được sự tồn tại của thiên nhiên. Trước mặt họ bây giờ là một giàn cây leo rủ xuống. Hữu Ảnh Hồng Ảnh làm rất tốt chức trách của mình, rút kiến chặt đứt giàn cây đó. Làm xong, hai người kiểm tra xem có nguy hiểm không, sau đó đồng thời nghiêng người cho Minh Nhật đi qua.
Băng Băng rất yếu ớt nằm trên tay Minh Nhật. Nàng không nói, không rằng, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ tia cảm xúc nào. Nhìn nàng bây giờ làm người ta liên tưởng đến một con rối gỗ. Để tuỳ người ta thích làm gì thì làm. Bạch y trên người nàng bây giờ không còn được như lúc đầu. Chỗ này một mảng chỗ kia một lỗ thoạt nhìn trông thật thê thảm.
Đằng sau Minh Nhật là Tiểu Bạch, trên lưng nó đang cõng di hài của lão Sai. Lão Quỷ khuôn mặt đầy sự bi thương đi bên cạnh. Sau nữa là những người còn lại. Trần Linh Linh mệt mỏi nhắm mắt ngủ trên lưng của Trần Long. Cũng phải thôi, nàng mới chỉ là một tiểu oa nhi, biết một chút võ công mèo quào, dĩ nhiên sức lực không thể nào so với người lớn được. Vì vậy, nàng mệt mỏi là lẽ thường tình. Lan Nhi Tình Nhi không có tinh thần bước theo đoàn người. Hỏi bọn họ làm sao có thể có tinh thần được. Lão Sai chết, lão Quỷ cũng ít nói đi, Băng Băng – tiểu thư của hai nàng nhìn chẳng khác nào một con rối không một tia cảm xúc. Trúc Chi, Trần Linh Đang, Hạo Nhiên, Tử Mặc và đôi phu thê Trần gia yên lặng đi sau cùng.
Bước qua giàn cây đó, xuất hiện trước mặt họ là một dãy núi lớn. Cũng phải, Vô Tà cung trước rừng sau núi mà. Vì vậy, chắc hẳn bọn họ đã đi đến phía sau của Vô Tà cung rồi. Vừa ra khỏi đây, ai có linh thú biết bay thì gọi ra để đưa bọn họ về Trần phủ. Chuyến đi nguy hiểm này đến đây là kết thúc.
Hai ngày sau…
“Tiểu Băng Băng, tẩu vào phòng đi, ban đêm gió lạnh, cẩn thận bị nhiễm lạnh thì đại vương huynh của ta sẽ rất lo” trong Thanh Trúc các, Trúc Chi cầm chiếc áo choàng khoác lên vai Băng Băng, lo lắng nói. Hai ngày trước bọn họ thoát ra khỏi cái nơi u tối kia thì mặt trời đã xuống núi rồi. Bọn họ về đến Trần phủ, ai cũng đều ăn một chút gì đó dù ăn không vào, tắm rửa rồi đi ngủ. Nhưng Trúc Chi biết, có người không hề nghỉ ngơi một chút nào. Đó là vương huynh vương tẩu của nàng, hai người Lan Nhi Tình Nhi cùng lão Quỷ. Nàng biết, lão Sai mất, bọn họ không vui vẻ gì. Cứ như thế qua hết một đêm. Sáng hôm sau, nàng không thấy lão Quỷ và Lan Nhi Tình Nhi. Ngay cả Tiểu Bạch của tẩu tẩu cũng không thấy. Cứ như vậy trôi qua hai ngày. Vương tẩu của nàng vẫn cứ như một người không có linh hồn. Sáng thì ở trong phòng ngồi ngẩn người, đến tối lại ra ngoài hiên ngồi đến khi mặt trời ló rạng mới đi vào. Chỉ mới hai ngày thôi mà nhìn Tiểu Băng Băng tiền tuỵ đi rất nhiều. Đại vương huynh, nhị vương huynh, Tử Mặc thần y cùng Trần Linh Linh hai ngày nay lo cho tẩu ấy đến mức ăn cơm không ngon, ngủ không được yên. Đêm nay cũng vậy. Hai đêm trước còn có đại vương huynh ngồi cùng, nhưng đêm nay, đại vương huynh của nàng đang bàn chuyện chính sự nên bây giờ không có mặt. Nàng thật sự không muốn tẩu tẩu ngã xuống nên muốn đến khuyên nhủ một chút.
Băng Băng nhìn ánh trăng trên cao không mở miệng nói một từ. Nàng biết, biết hai ngày nay đã làm cho mọi người lo lắng. Nhưng cái chết của lão Sai nàng không thể nào chấp nhận được. Nàng vẫn còn nhớ rõ ngày ấy như in, cái ngày mà lão Sai đã thay nàng đỡ một kích trí mạng đó. Nàng sau khi định thần lại, nàng liền bắt bộ xương khô kia nhả con quái vật kia ra. Nhưng dù nàng có công kích hay làm thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Lúc đó, bộ xương khô đó nói cái gì mà cùng một thể, nó là phân thân của ta rồi không nói không rằng biến mất. Nơi đó là địa bàn của Vô Tà cung, lão Sai chết cũng là do Vô Tà cung gián tiếp hại. Vì vậy, sau ngày mà nàng được ra khỏi nơi đó, nàng đứng trước linh cữu của lão Sai, thề sẽ trả thì cho lão, thề nàng không đội trời chung với Vô Tà cung.
Hôm nay là ngày thứ ba rồi, lão Sai chết đã ba ngày rồi. Nàng thật sự không dám tưởng tượng, lão Quỷ sẽ trở nên như thế nào khi mất lão sai. Nàng sẽ như thế nào khi thiếu đi một người luôn luôn miệng gọi nàng là bảo bối, một người chọc cười nàng mỗi khi nàng nhớ đến chuyện buồn, một người luôn khuyên nàng bỏ đi sự thù hận, sống thật vui vẻ. Nhưng, nếu bỏ được thù hận, nàng đã sớm bỏ từ rất lâu rồi.
Lâu không thấy Băng Băng trả lời, cả người cũng không buồn nhúc nhích, Trúc Chi càng lo lắng hơn. Nàng đưa tay lên, để cho Băng Băng nhìn thẳng vào mặt nàng, Trúc Chi nói “Tiểu Băng Băng, tẩu đừng như vậy, lão Sai trên trời có linh thiêng cũng không thể nào yên lòng khi thấy tẩu tiều tụy như vậy đâu.”
“Đầu thai…” Băng Băng cười lạnh: “Con quỷ kia đã nói gì, chẳng lẽ muội đã quên?”
“Nhưng Ma Lâu cũng không nói lão Sai mãi mãi không được luân hồi.” Trúc Chi nói.
“Linh hồn bị tử khí ăn mòn, sợ rằng linh hồn của ông ta đã hoà vào với đất trời. Nếu ông ta may mắn, vào thời điểm mặt trăng bị mặt trời nuốt, những mảnh linh hồn của ông ta mà hợp lại một chỗ thì ông ta sẽ được luân hồi. Đó chính là câu nói của con quái vật đó. Nó nói là nếu may mắn. Trên đời này, ta không tin vào vận may.” Băng Băng lạnh lùng nói.
“Tiểu Băng Băng…” Trúc Chi không biết mình nên nói gì nữa. Thật sự là đau lòng thay mà. Có thể là ngày trước, nàng không có ấn tượng tốt với Quỷ Sai, thậm chí còn có phần chán ghét vì những việc vô nhân đạo mà hai lão làm. Nhưng khi lão vì cứu tẩu tẩu của nàng, đột nhiên nàng cảm thấy, hai lão già đó không phải là người xấu, không phải là lão ma đầu mà trên giang hồ đồn thổi.
Băng Băng lại nhìn ánh trăng, ánh mắt của nàng lại ánh lên sự ưu tư. Mặt trời nuốt mặt trăng, bao giờ mới xảy ra. Một năm, mười năm, một trăm năm hay là một nghìn năm…
…………………………
Lại hai ngày nữa ảm đạm trôi qua. Lan Nhi Tình Nhi vẫn chưa có trở lại. Nhưng, trên dưới Trần gia không lo lắng thứ đó. Điều bọn họ lo lắng chính là, vị vương phi của Độc vương mất tích. Hôm qua vẫn bình thường, vậy mà hôm nay đã không thấy bóng người đâu. Cái vị vương gia nào đó, vì thê tử của mình mất tích mà làm cho cả Trần phủ thành hầm băng. Ai cũng lo lắng, lo mình làm cái gì không thuận mắt vị vương gia này, để cho hắn không vui, mạng của họ sợ là không giữ được.
Đến giữa trưa, Minh Nhật từ bên ngoài trở lại Trần gia, đi sau hắn là Hữu Ảnh Hồng Ảnh. Cùng lúc với Minh Nhật, Trúc Chi, Hạo Nhiên và Tử Mặc cũng trở về. Nhưng mặt của bọn họ không được tốt cho lắm. Nhìn biểu cảm của bọn họ, phu thê Trần gia cũng hiểu được. Trần Linh Linh lo lắng đứng ngồi không yên, lo lắng nói “Rốt cuộc sư phụ đi đâu chứ?”
“Linh Nhi, con đừng lo lắng, Tiểu Long và Đang Nhi đã vào trong rừng U Linh tìm rồi. Nhỡ may vương phi vào đó giải sầu thì sao?” Trần phu nhân an ủi nữ nhi của mình.
“Làm gì có ai vào trong cái nơi đó mà giải sầu chứ, trừ phi não người đó bị nhúng nước” Trúc Chi nói.
“Đúng đó, mẫu thân, khu rừng đó không phải là nơi an toàn gì, người cũng biết rồi. Sư phụ chắc chắn không đến nơi đó đâu” Trần Linh Linh nói.
Nghe Trần Linh Linh nói vậy, không gian như rơi vào im lặng. Băng Băng đi đâu, nghĩ gì, chắc chỉ có tỷ muội song sinh kia mới biết. Bây giờ, hai tỷ muội đó không có ở đây, hai người đó đi đến đâu bọn họ cũng không biết, làm sao tìm được hai người đó về đây?
Một lúc sau, một bóng dáng màu lam đáp xuống đại sảnh Trần phủ. Nhìn người đến, Trần Linh Linh ảm đạm nói “Phi Ưng, huynh cũng không thấy sư phụ!”. Câu hỏi của nàng, cũng như câu khẳng định làm cho không khí càng thêm bế tắc. Mọi người ai cũng vận hết óc suy nghĩ xem Băng Băng còn đi đến những đâu nữa. Bất giác, thời gian cũng đã gần qua giờ ngọ. Nhìn mọi người, Trần Tiên Sinh đứng lên nói, “Cũng không còn sớm, mọi người nên ăn một chút gì đó thôi”.
“Trần minh chủ, ta không đói.” Minh Nhật lạnh lùng nói.
“Cảm tạ ý tốt của Trần minh chủ, nhưng hiện tại chúng tôi không có tâm tình.” Trúc Chi lễ phép nói.
“Mọi người phải ăn để lấy sức, nếu không làm sao có thể tiếp tục đi tìm Độc vương phi” Trần phu nhân nói.
Nghe Trần phu nhân nói có lý, mọi người mới đi theo gia đinh vào phòng ăn.
………………………….
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, bất giác Băng Băng đã mất tích được hai ngày. Chiều ngày hôm qua, hai huynh muội Trần gia mới từ rừng U Linh trở về. Nhưng hai người đều lắc đầu ý nói Băng Băng không có ở đó làm cho tất cả mọi người đều thất vọng. Rốt cuộc, nàng ta đi đâu được chứ. Hôm nay, bầu trời trong xanh nhưng cũng rất ảm đạm. Tất cả mọi người đều ngồi trong đại sảnh Trần phủ trầm ngâm. Họ nghĩ, rốt cuộc Băng Băng đã đi đâu? Nhưng, dù có nghĩ nát óc ra, bọn họ cũng không hề nghĩ ra nơi nàng có thể đi. Ngay cả Minh Nhật cũng không suy nghĩ được gì.
Thật ra, Minh Nhật nghi ngờ một nơi. Nhưng rất nhanh hắn bác bỏ ngay nơi đó. Chưa chắc nương tử của hắn ở đó. Nơi đó vừa xa, vừa lạnh, với lại nàng không thể đi mà thiếu hai tỉ muội song sinh kia.
Nhoáng cái, thời gian đã trôi qua đến chiều ngày hôm sau. Thanh Trúc các vẫn mang vẻ ảm đạm. Người ngồi trên mái nhà, người ngồi trên ghế đá, nằm dài ra chiếc bàn đá gần đó, người thì ngồi trên bãi cỏ, người ngồi dựa vào cây. Mọi người dù đang ở tư thế khác nhau, linh hồn khác nhau nhưng bọn họ không hề có một chút xíu tinh thần nào. Băng Băng vẫn chưa có một chút xíu tin tức, bảo bọn họ làm sao có tinh thần cho được.
Đột nhiên, một bóng dáng xà xuống sân của Thanh Trúc các thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đó. Bóng dáng đó chính là Bạch Miêu – Thần thú của Băng Băng. Nhưng trên lưng nó không phải là Băng Băng như mọi người mong ngóng, trên lưng Bạch Miêu là đôi song sinh Lan Nhi Tình Nhi.
Tiểu Bạch vừa tiếp đất, nó liền hóa về hình dạng nguyên thể của mình, nhanh chóng chạy vào trong phòng của Băng Băng. Lan Nhi nhìn thấy hành động của nó, nở nụ cười nói “Tiểu tử này, mới có xa tiểu thư mấy ngày đã nhớ như vậy rồi”
“Nhớ cũng phải thôi, nó với tiểu thư như hình với bóng mà” Tình Nhi nói. Nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, nàng nhìn tất cả mọi người ở Thanh Trúc các.
Một lúc sau, thấy Bạch Miêu hoảng hốt chạy ra rồi chạy khắp nơi quanh Thanh Trúc các, nụ cười của Lan Nhi Tình Nhi liền biến mất. Tình Nhi nhìn tất cả mọi người, trầm giọng hỏi, “Các người, mau nói cho ta biết, đã xảy chuyện gì?”
Mọi người ở đây nghe thấy nàng hỏi, ai cũng đều ỉu xìu quay mặt đi. Bọn họ không biết mở lời với tỷ muội nhà này như thế nào. Chẳng nhẽ dùng bộ mặt đau khổ nói, Băng Băng đã biến mất. Như vậy chắc chắn bọn họ sẽ điên lên mất. Bọn họ không muốn xuất hiện thêm bóng dáng bi thương của Độc vương thứ hai thứ ba đâu. Nhìn cái tên đang ngồi ở dưới gốc cây cầm y phục của Băng Băng là biết, từ hôm qua đến giờ, hắn không hề có một chút tinh thần nào, tay luôn cầm y phục của Băng Băng. Nhìn hắn chẳng khác gì Băng Băng của mấy ngày trước là bao. Với lại, chẳng lẽ nói, bọn họ cùng với người ở Trần phủ hơn trăm người nhưng lại không trông nổi một nữ tử sao?
Không nhận được câu trả lời, Tình Nhi nhíu mày càng chặt, giọng nói càng trầm hơn tiết lộ nàng đang cố gắng khắc chế chính mình. Nhìn tất cả mọi người một lượt, nàng lạnh lùng nói: “Nói cho ta biết, tiểu thư của bọn ta đâu?”.
Lần này cũng chẳng khác lần trước là bao. Không ai dám nhìn vào mặt Lan Nhi Tình Nhi. Lần này, người nổi giận là Lan Nhi. Nàng hét lên: “CÁC NGƯƠI CÂM RỒI À, NÓI, TIỂU THƯ ĐÂU?”
Phải một lúc lâu sau, Trúc Chi mới lên tiếng “Bọn ta cũng không biết Tiểu Băng Băng đi đâu. Mấy hôm trước đã không thấy nàng rồi”. Giọng của Trúc Chi không to cũng không nhỏ nhưng lại như một quả búa nặng đập mạnh vào lòng của Lan Nhi Tình Nhi. Phải mất một lúc sau, hai người mới lấy lại được phản ứng. Tình Nhi mở miệng, lắp bắp nói “Không…không thấy…”
Mọi người thấy biểu cảm của hai tỷ muội bọn họ, đầu càng cúi thấp hơn. Lan Nhi thấy bọn họ như vậy, đã tức giận, nay càng tức giận hơn. Nàng nhìn mặt từng người một, quát “Các người có mắt để đi đâu vậy? Ngay cả một người cũng không trông được. Các ngươi biết tâm trạng của tiểu thư không được tốt, vậy sao các ngươi có thể để nàng ở một mình chứ. Ở một mình, nhỡ tiểu thư có việc gì thì sao? Các ngươi có chịu trách nhiệm được không? Các ngươi có chịu trách nhiệm được không? Hả”.
Không một ai lên tiếng. Bọn họ cúi gầm mặt xuống, nhưng ánh mắt của bọn họ dồn về một phía. Đó chính là Tử Mặc. Tử Mặc nhận được ám hiệu, đành thở dài bước lên gánh đầu sóng. Chịu thôi, ai bảo y lại là huynh trưởng của hai cái nha đầu kia chứ. Không đứng lên khuyên giải thì chẳng biết hai nha đầu kia còn mắng như thế nào nữa. Nhìn Lan Nhi Tình Nhi, Tử Mặc nói “Lan Nhi, Tình Nhi, hai muội bình tĩnh. Băng Nhi mất tích không phải là mong muốn của mọi người. Bọn ta cũng rất lo lắng cho nàng ấy không kém gì hai muội. Có gì, ngồi với nhau từ từ nói. Có khi chúng ta lại tìm ra Băng nhi nhanh hơn thôi”.
“Huynh im đi” Lan Nhi quát. Tử Mặc nghe xong, như nàng dâu nhỏ uất ức đứng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân. Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Một lúc lâu sau, Tình Nhi nhìn Lan Nhi, hỏi “Lan Nhi, bây giờ là ngày nào rồi?”
“Hả? Tỷ hỏi cái đó làm gì?” Lan Nhi nhíu mày nghi ngờ hỏi. Nàng biết, cái gì Tình Nhi cũng tốt hơn nàng. Nhưng Tình Nhi lại có một khuyết điểm, nàng ta không bao giờ để ý ngày giờ. Nhưng tự nhiên sao lại hỏi cái đó chứ?
“Nói đi, bây giờ là lúc nào?” Tình Nhi hơi gắt.
“Bây giờ sao? Đang giữa tháng nhâm ngọ. Sao vậy?” Lan Nhi hỏi.
“Tỷ biết tiểu thư đi đâu rồi” Tình Nhi nói.
“Sao, ngươi biết Tiểu Băng Băng đi đâu?” Trúc Chi như nhìn thấy hi vọng, vội nói.
“Năm ngày nữa là ngày giỗ di nương của tiểu thư” Tình Nhi nói.
“Vậy có liên quan gì đến sư muội?” Tử Mặc hỏi. Nhưng cuối cùng, y nhận ngay cái cốc vô cùng đau. Nhìn hung thủ phía sau, hắn oán “Cái tên kia, ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi hỏi ngu quá. Ngày giỗ di nương người ta, tất nhiên người ta phải về cúng giỗ chứ” Hỏa Phi Ưng nói.
“Nếu cúng giỗ, vậy tẩu tẩu về núi Tuyết Liên” Hạo Nhiên nói.
“Chính xác” Trúc Chi nói “Chúng ta đi thôi” (Seal *chống cằm đăm chiêu*: có vẻ mọi người quên một chuyện quan trọng thì phải. Băng Băng của chúng ta hình như là dân mù đường)
“Khoan” mọi người đang chuẩn bị đi thì đột nhiên Tình Nhi gọi lại, vẻ mặt rất là nghiêm trọng làm cho bọn họ không thể không lo lắng. Trúc Chi dè dặt hỏi “Có chuyện gì vậy?”
“Có, chuyện này rất là quan trọng, ta cần mọi người thành thật cho ta biết” Tình Nhi ôm ngực trầm trọng nói.
“Chuyện gì vậy Tình Nhi?” Lan Nhi nghi hoặc hỏi. Tung tích của tiểu thư đã tìm được, vậy còn chuyện gì nữa sao?
“Ta muốn hỏi…” Tình Nhi nói đến đây thì ngừng. Mọi người ai cũng đều nín thở nghe nàng nói như thể phạm nhân đợi quyết định của quan thẩm phán vậy. Phải đến một lúc lâu, nàng nở một nụ cười rất gian tà “Trần phủ có mất đi con ngựa nào không?”
Đứng hình…
Đứng hình…
Đứng hình…
Đứng hình…
Đứng hình…tuyệt đối…
*Bốp* sau một khắc đứng hình, Trúc Chi là người có phản ứng đầu tiên. Nàng không nghĩ ngợi gì, giáng một cú rất đau lên đầu của Tình Nhi quát “Chuyện đó ngươi đi mà hỏi gia đinh Trần phủ. Hỏi bọn ta làm gì? Đã vậy làm cái bộ mặt như chuyện quan trọng lắm không bằng nữa. Thật là bực mà…”
“Ai ui, Lan Nhi, có người uy hiếp tỷ” Tình Nhi giả đáng thương rút khăn tay ra chấm chấm mắt.
Đứng hình toàn tập…
“Lan Nhi, đây là nhị muội của ta, tỷ tỷ của muội? Muội xác định nàng không bị hoán đổi chứ?” Tử Mặc xích lại gần Lan Nhi, nhỏ giọng nói.
“Muội xác định” Lan Nhi sau vài phút đứng hình thì khuôn mặt bình tĩnh trở lại. Nếu không phải là tỷ muội song sinh với lại hai người từ bé đến lớn dính nhau như keo thì có lẽ nàng cũng như đám người ở đây mất. Tình Nhi tỷ là một nữ nhân có thể nói là bản sao không hoàn thiện về tính cách của tiểu thư. Tại sao lại là không hoàn thiện? Nhìn lúc này đi. Tiểu thư những lúc lo lắng, sắc mặt nàng sẽ không đổi, nàng không bao giờ để lộ cảm xúc cho người khác biết. Còn tỷ tỷ của nàng, những lúc này, nàng sẽ như một kẻ ngốc vậy. Thật là…
Nghe thấy Lan Nhi chắc chắn như vậy, Tử Mặc nhìn Tình Nhi thật kĩ, như muốn từ trên người nàng tìm ra được một điều gì đó.
Trúc Chi, sau khi oánh một cú vào đầu của Tình Nhi, chưa kịp suy nghĩ gì, đột nhiên Tình Nhi một tay ôm đầu tìm cứu viện, một tay rút chiếc khăn tay ra chấm chấm mắt rất đáng thương, nàng lền có cảm tưởng muốn tìm thứ gì đó đập đầu vào cho rồi. Đây là Tình Nhi mà nàng biết sao?
“Tình Nhi, ngươi không bị thứ ô uế gì nhập vào chứ?” Trúc Chi dè dặt hỏi.
Tình Nhi sau khi nghe xong, lập tức oa lên, ôm chầm lấy Lan Nhi khóc nức nở “Lan Nhi, tiểu thư không có đây, bọn họ liền coi tỷ là thứ ô uế rồi, tâm hồn tỷ bị tổn thương nặng nề rồi. Oaoaoaoaoa…”
Trên đầu Lan Nhi liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Tỷ tỷ, có hơi quá không đó. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Lan Nhi vẫn đành thở dài, đưa tay lên vỗ lưng an ủi Tình Nhi “Tình Nhi tỷ, tỷ đừng quá lo lắng. Tiểu thư là ai chứ? Chúng ta gộp lại không phải là đối thủ của nàng. Tỷ đừng cư xử như vậy nữa. Tinh thần của muội và tiểu thư đều là thép hết, còn mọi người ở đây, sợ tỷ làm quá thêm một tý nữa, bọn họ ngất ra đây thì làm sao?”.
Nghe Lan Nhi nói vậy, Tình Nhi buông nàng ra, khuôn mặt không có một xíu nước mắt nào, lạnh nhạt đứng thẳng người lại. Lần này mọi người hóa đá toàn tập đợt hai. Người này, thay đổi mặt còn nhanh hơn cả lật tay.
Tử Mặc xích xích đến gần Lan Nhi, hỏi nhỏ “Lan Nhi, muội chăc chắn rằng đây là Tình Nhi sao?”
“Huynh nói thêm câu nữa, ta lập tức đá huynh ra ngoài.” Lan Nhi thở dài nói. Tỷ tỷ, tỷ thật là…
“Ai…tốn thời gian quá, mấy người có đi tìm Tiểu Băng Băng không?” Trúc Chi nhíu đôi mày đẹp nói.
Băng Băng rất yếu ớt nằm trên tay Minh Nhật. Nàng không nói, không rằng, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ tia cảm xúc nào. Nhìn nàng bây giờ làm người ta liên tưởng đến một con rối gỗ. Để tuỳ người ta thích làm gì thì làm. Bạch y trên người nàng bây giờ không còn được như lúc đầu. Chỗ này một mảng chỗ kia một lỗ thoạt nhìn trông thật thê thảm.
Đằng sau Minh Nhật là Tiểu Bạch, trên lưng nó đang cõng di hài của lão Sai. Lão Quỷ khuôn mặt đầy sự bi thương đi bên cạnh. Sau nữa là những người còn lại. Trần Linh Linh mệt mỏi nhắm mắt ngủ trên lưng của Trần Long. Cũng phải thôi, nàng mới chỉ là một tiểu oa nhi, biết một chút võ công mèo quào, dĩ nhiên sức lực không thể nào so với người lớn được. Vì vậy, nàng mệt mỏi là lẽ thường tình. Lan Nhi Tình Nhi không có tinh thần bước theo đoàn người. Hỏi bọn họ làm sao có thể có tinh thần được. Lão Sai chết, lão Quỷ cũng ít nói đi, Băng Băng – tiểu thư của hai nàng nhìn chẳng khác nào một con rối không một tia cảm xúc. Trúc Chi, Trần Linh Đang, Hạo Nhiên, Tử Mặc và đôi phu thê Trần gia yên lặng đi sau cùng.
Bước qua giàn cây đó, xuất hiện trước mặt họ là một dãy núi lớn. Cũng phải, Vô Tà cung trước rừng sau núi mà. Vì vậy, chắc hẳn bọn họ đã đi đến phía sau của Vô Tà cung rồi. Vừa ra khỏi đây, ai có linh thú biết bay thì gọi ra để đưa bọn họ về Trần phủ. Chuyến đi nguy hiểm này đến đây là kết thúc.
Hai ngày sau…
“Tiểu Băng Băng, tẩu vào phòng đi, ban đêm gió lạnh, cẩn thận bị nhiễm lạnh thì đại vương huynh của ta sẽ rất lo” trong Thanh Trúc các, Trúc Chi cầm chiếc áo choàng khoác lên vai Băng Băng, lo lắng nói. Hai ngày trước bọn họ thoát ra khỏi cái nơi u tối kia thì mặt trời đã xuống núi rồi. Bọn họ về đến Trần phủ, ai cũng đều ăn một chút gì đó dù ăn không vào, tắm rửa rồi đi ngủ. Nhưng Trúc Chi biết, có người không hề nghỉ ngơi một chút nào. Đó là vương huynh vương tẩu của nàng, hai người Lan Nhi Tình Nhi cùng lão Quỷ. Nàng biết, lão Sai mất, bọn họ không vui vẻ gì. Cứ như thế qua hết một đêm. Sáng hôm sau, nàng không thấy lão Quỷ và Lan Nhi Tình Nhi. Ngay cả Tiểu Bạch của tẩu tẩu cũng không thấy. Cứ như vậy trôi qua hai ngày. Vương tẩu của nàng vẫn cứ như một người không có linh hồn. Sáng thì ở trong phòng ngồi ngẩn người, đến tối lại ra ngoài hiên ngồi đến khi mặt trời ló rạng mới đi vào. Chỉ mới hai ngày thôi mà nhìn Tiểu Băng Băng tiền tuỵ đi rất nhiều. Đại vương huynh, nhị vương huynh, Tử Mặc thần y cùng Trần Linh Linh hai ngày nay lo cho tẩu ấy đến mức ăn cơm không ngon, ngủ không được yên. Đêm nay cũng vậy. Hai đêm trước còn có đại vương huynh ngồi cùng, nhưng đêm nay, đại vương huynh của nàng đang bàn chuyện chính sự nên bây giờ không có mặt. Nàng thật sự không muốn tẩu tẩu ngã xuống nên muốn đến khuyên nhủ một chút.
Băng Băng nhìn ánh trăng trên cao không mở miệng nói một từ. Nàng biết, biết hai ngày nay đã làm cho mọi người lo lắng. Nhưng cái chết của lão Sai nàng không thể nào chấp nhận được. Nàng vẫn còn nhớ rõ ngày ấy như in, cái ngày mà lão Sai đã thay nàng đỡ một kích trí mạng đó. Nàng sau khi định thần lại, nàng liền bắt bộ xương khô kia nhả con quái vật kia ra. Nhưng dù nàng có công kích hay làm thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Lúc đó, bộ xương khô đó nói cái gì mà cùng một thể, nó là phân thân của ta rồi không nói không rằng biến mất. Nơi đó là địa bàn của Vô Tà cung, lão Sai chết cũng là do Vô Tà cung gián tiếp hại. Vì vậy, sau ngày mà nàng được ra khỏi nơi đó, nàng đứng trước linh cữu của lão Sai, thề sẽ trả thì cho lão, thề nàng không đội trời chung với Vô Tà cung.
Hôm nay là ngày thứ ba rồi, lão Sai chết đã ba ngày rồi. Nàng thật sự không dám tưởng tượng, lão Quỷ sẽ trở nên như thế nào khi mất lão sai. Nàng sẽ như thế nào khi thiếu đi một người luôn luôn miệng gọi nàng là bảo bối, một người chọc cười nàng mỗi khi nàng nhớ đến chuyện buồn, một người luôn khuyên nàng bỏ đi sự thù hận, sống thật vui vẻ. Nhưng, nếu bỏ được thù hận, nàng đã sớm bỏ từ rất lâu rồi.
Lâu không thấy Băng Băng trả lời, cả người cũng không buồn nhúc nhích, Trúc Chi càng lo lắng hơn. Nàng đưa tay lên, để cho Băng Băng nhìn thẳng vào mặt nàng, Trúc Chi nói “Tiểu Băng Băng, tẩu đừng như vậy, lão Sai trên trời có linh thiêng cũng không thể nào yên lòng khi thấy tẩu tiều tụy như vậy đâu.”
“Đầu thai…” Băng Băng cười lạnh: “Con quỷ kia đã nói gì, chẳng lẽ muội đã quên?”
“Nhưng Ma Lâu cũng không nói lão Sai mãi mãi không được luân hồi.” Trúc Chi nói.
“Linh hồn bị tử khí ăn mòn, sợ rằng linh hồn của ông ta đã hoà vào với đất trời. Nếu ông ta may mắn, vào thời điểm mặt trăng bị mặt trời nuốt, những mảnh linh hồn của ông ta mà hợp lại một chỗ thì ông ta sẽ được luân hồi. Đó chính là câu nói của con quái vật đó. Nó nói là nếu may mắn. Trên đời này, ta không tin vào vận may.” Băng Băng lạnh lùng nói.
“Tiểu Băng Băng…” Trúc Chi không biết mình nên nói gì nữa. Thật sự là đau lòng thay mà. Có thể là ngày trước, nàng không có ấn tượng tốt với Quỷ Sai, thậm chí còn có phần chán ghét vì những việc vô nhân đạo mà hai lão làm. Nhưng khi lão vì cứu tẩu tẩu của nàng, đột nhiên nàng cảm thấy, hai lão già đó không phải là người xấu, không phải là lão ma đầu mà trên giang hồ đồn thổi.
Băng Băng lại nhìn ánh trăng, ánh mắt của nàng lại ánh lên sự ưu tư. Mặt trời nuốt mặt trăng, bao giờ mới xảy ra. Một năm, mười năm, một trăm năm hay là một nghìn năm…
…………………………
Lại hai ngày nữa ảm đạm trôi qua. Lan Nhi Tình Nhi vẫn chưa có trở lại. Nhưng, trên dưới Trần gia không lo lắng thứ đó. Điều bọn họ lo lắng chính là, vị vương phi của Độc vương mất tích. Hôm qua vẫn bình thường, vậy mà hôm nay đã không thấy bóng người đâu. Cái vị vương gia nào đó, vì thê tử của mình mất tích mà làm cho cả Trần phủ thành hầm băng. Ai cũng lo lắng, lo mình làm cái gì không thuận mắt vị vương gia này, để cho hắn không vui, mạng của họ sợ là không giữ được.
Đến giữa trưa, Minh Nhật từ bên ngoài trở lại Trần gia, đi sau hắn là Hữu Ảnh Hồng Ảnh. Cùng lúc với Minh Nhật, Trúc Chi, Hạo Nhiên và Tử Mặc cũng trở về. Nhưng mặt của bọn họ không được tốt cho lắm. Nhìn biểu cảm của bọn họ, phu thê Trần gia cũng hiểu được. Trần Linh Linh lo lắng đứng ngồi không yên, lo lắng nói “Rốt cuộc sư phụ đi đâu chứ?”
“Linh Nhi, con đừng lo lắng, Tiểu Long và Đang Nhi đã vào trong rừng U Linh tìm rồi. Nhỡ may vương phi vào đó giải sầu thì sao?” Trần phu nhân an ủi nữ nhi của mình.
“Làm gì có ai vào trong cái nơi đó mà giải sầu chứ, trừ phi não người đó bị nhúng nước” Trúc Chi nói.
“Đúng đó, mẫu thân, khu rừng đó không phải là nơi an toàn gì, người cũng biết rồi. Sư phụ chắc chắn không đến nơi đó đâu” Trần Linh Linh nói.
Nghe Trần Linh Linh nói vậy, không gian như rơi vào im lặng. Băng Băng đi đâu, nghĩ gì, chắc chỉ có tỷ muội song sinh kia mới biết. Bây giờ, hai tỷ muội đó không có ở đây, hai người đó đi đến đâu bọn họ cũng không biết, làm sao tìm được hai người đó về đây?
Một lúc sau, một bóng dáng màu lam đáp xuống đại sảnh Trần phủ. Nhìn người đến, Trần Linh Linh ảm đạm nói “Phi Ưng, huynh cũng không thấy sư phụ!”. Câu hỏi của nàng, cũng như câu khẳng định làm cho không khí càng thêm bế tắc. Mọi người ai cũng vận hết óc suy nghĩ xem Băng Băng còn đi đến những đâu nữa. Bất giác, thời gian cũng đã gần qua giờ ngọ. Nhìn mọi người, Trần Tiên Sinh đứng lên nói, “Cũng không còn sớm, mọi người nên ăn một chút gì đó thôi”.
“Trần minh chủ, ta không đói.” Minh Nhật lạnh lùng nói.
“Cảm tạ ý tốt của Trần minh chủ, nhưng hiện tại chúng tôi không có tâm tình.” Trúc Chi lễ phép nói.
“Mọi người phải ăn để lấy sức, nếu không làm sao có thể tiếp tục đi tìm Độc vương phi” Trần phu nhân nói.
Nghe Trần phu nhân nói có lý, mọi người mới đi theo gia đinh vào phòng ăn.
………………………….
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, bất giác Băng Băng đã mất tích được hai ngày. Chiều ngày hôm qua, hai huynh muội Trần gia mới từ rừng U Linh trở về. Nhưng hai người đều lắc đầu ý nói Băng Băng không có ở đó làm cho tất cả mọi người đều thất vọng. Rốt cuộc, nàng ta đi đâu được chứ. Hôm nay, bầu trời trong xanh nhưng cũng rất ảm đạm. Tất cả mọi người đều ngồi trong đại sảnh Trần phủ trầm ngâm. Họ nghĩ, rốt cuộc Băng Băng đã đi đâu? Nhưng, dù có nghĩ nát óc ra, bọn họ cũng không hề nghĩ ra nơi nàng có thể đi. Ngay cả Minh Nhật cũng không suy nghĩ được gì.
Thật ra, Minh Nhật nghi ngờ một nơi. Nhưng rất nhanh hắn bác bỏ ngay nơi đó. Chưa chắc nương tử của hắn ở đó. Nơi đó vừa xa, vừa lạnh, với lại nàng không thể đi mà thiếu hai tỉ muội song sinh kia.
Nhoáng cái, thời gian đã trôi qua đến chiều ngày hôm sau. Thanh Trúc các vẫn mang vẻ ảm đạm. Người ngồi trên mái nhà, người ngồi trên ghế đá, nằm dài ra chiếc bàn đá gần đó, người thì ngồi trên bãi cỏ, người ngồi dựa vào cây. Mọi người dù đang ở tư thế khác nhau, linh hồn khác nhau nhưng bọn họ không hề có một chút xíu tinh thần nào. Băng Băng vẫn chưa có một chút xíu tin tức, bảo bọn họ làm sao có tinh thần cho được.
Đột nhiên, một bóng dáng xà xuống sân của Thanh Trúc các thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đó. Bóng dáng đó chính là Bạch Miêu – Thần thú của Băng Băng. Nhưng trên lưng nó không phải là Băng Băng như mọi người mong ngóng, trên lưng Bạch Miêu là đôi song sinh Lan Nhi Tình Nhi.
Tiểu Bạch vừa tiếp đất, nó liền hóa về hình dạng nguyên thể của mình, nhanh chóng chạy vào trong phòng của Băng Băng. Lan Nhi nhìn thấy hành động của nó, nở nụ cười nói “Tiểu tử này, mới có xa tiểu thư mấy ngày đã nhớ như vậy rồi”
“Nhớ cũng phải thôi, nó với tiểu thư như hình với bóng mà” Tình Nhi nói. Nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, nàng nhìn tất cả mọi người ở Thanh Trúc các.
Một lúc sau, thấy Bạch Miêu hoảng hốt chạy ra rồi chạy khắp nơi quanh Thanh Trúc các, nụ cười của Lan Nhi Tình Nhi liền biến mất. Tình Nhi nhìn tất cả mọi người, trầm giọng hỏi, “Các người, mau nói cho ta biết, đã xảy chuyện gì?”
Mọi người ở đây nghe thấy nàng hỏi, ai cũng đều ỉu xìu quay mặt đi. Bọn họ không biết mở lời với tỷ muội nhà này như thế nào. Chẳng nhẽ dùng bộ mặt đau khổ nói, Băng Băng đã biến mất. Như vậy chắc chắn bọn họ sẽ điên lên mất. Bọn họ không muốn xuất hiện thêm bóng dáng bi thương của Độc vương thứ hai thứ ba đâu. Nhìn cái tên đang ngồi ở dưới gốc cây cầm y phục của Băng Băng là biết, từ hôm qua đến giờ, hắn không hề có một chút tinh thần nào, tay luôn cầm y phục của Băng Băng. Nhìn hắn chẳng khác gì Băng Băng của mấy ngày trước là bao. Với lại, chẳng lẽ nói, bọn họ cùng với người ở Trần phủ hơn trăm người nhưng lại không trông nổi một nữ tử sao?
Không nhận được câu trả lời, Tình Nhi nhíu mày càng chặt, giọng nói càng trầm hơn tiết lộ nàng đang cố gắng khắc chế chính mình. Nhìn tất cả mọi người một lượt, nàng lạnh lùng nói: “Nói cho ta biết, tiểu thư của bọn ta đâu?”.
Lần này cũng chẳng khác lần trước là bao. Không ai dám nhìn vào mặt Lan Nhi Tình Nhi. Lần này, người nổi giận là Lan Nhi. Nàng hét lên: “CÁC NGƯƠI CÂM RỒI À, NÓI, TIỂU THƯ ĐÂU?”
Phải một lúc lâu sau, Trúc Chi mới lên tiếng “Bọn ta cũng không biết Tiểu Băng Băng đi đâu. Mấy hôm trước đã không thấy nàng rồi”. Giọng của Trúc Chi không to cũng không nhỏ nhưng lại như một quả búa nặng đập mạnh vào lòng của Lan Nhi Tình Nhi. Phải mất một lúc sau, hai người mới lấy lại được phản ứng. Tình Nhi mở miệng, lắp bắp nói “Không…không thấy…”
Mọi người thấy biểu cảm của hai tỷ muội bọn họ, đầu càng cúi thấp hơn. Lan Nhi thấy bọn họ như vậy, đã tức giận, nay càng tức giận hơn. Nàng nhìn mặt từng người một, quát “Các người có mắt để đi đâu vậy? Ngay cả một người cũng không trông được. Các ngươi biết tâm trạng của tiểu thư không được tốt, vậy sao các ngươi có thể để nàng ở một mình chứ. Ở một mình, nhỡ tiểu thư có việc gì thì sao? Các ngươi có chịu trách nhiệm được không? Các ngươi có chịu trách nhiệm được không? Hả”.
Không một ai lên tiếng. Bọn họ cúi gầm mặt xuống, nhưng ánh mắt của bọn họ dồn về một phía. Đó chính là Tử Mặc. Tử Mặc nhận được ám hiệu, đành thở dài bước lên gánh đầu sóng. Chịu thôi, ai bảo y lại là huynh trưởng của hai cái nha đầu kia chứ. Không đứng lên khuyên giải thì chẳng biết hai nha đầu kia còn mắng như thế nào nữa. Nhìn Lan Nhi Tình Nhi, Tử Mặc nói “Lan Nhi, Tình Nhi, hai muội bình tĩnh. Băng Nhi mất tích không phải là mong muốn của mọi người. Bọn ta cũng rất lo lắng cho nàng ấy không kém gì hai muội. Có gì, ngồi với nhau từ từ nói. Có khi chúng ta lại tìm ra Băng nhi nhanh hơn thôi”.
“Huynh im đi” Lan Nhi quát. Tử Mặc nghe xong, như nàng dâu nhỏ uất ức đứng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân. Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Một lúc lâu sau, Tình Nhi nhìn Lan Nhi, hỏi “Lan Nhi, bây giờ là ngày nào rồi?”
“Hả? Tỷ hỏi cái đó làm gì?” Lan Nhi nhíu mày nghi ngờ hỏi. Nàng biết, cái gì Tình Nhi cũng tốt hơn nàng. Nhưng Tình Nhi lại có một khuyết điểm, nàng ta không bao giờ để ý ngày giờ. Nhưng tự nhiên sao lại hỏi cái đó chứ?
“Nói đi, bây giờ là lúc nào?” Tình Nhi hơi gắt.
“Bây giờ sao? Đang giữa tháng nhâm ngọ. Sao vậy?” Lan Nhi hỏi.
“Tỷ biết tiểu thư đi đâu rồi” Tình Nhi nói.
“Sao, ngươi biết Tiểu Băng Băng đi đâu?” Trúc Chi như nhìn thấy hi vọng, vội nói.
“Năm ngày nữa là ngày giỗ di nương của tiểu thư” Tình Nhi nói.
“Vậy có liên quan gì đến sư muội?” Tử Mặc hỏi. Nhưng cuối cùng, y nhận ngay cái cốc vô cùng đau. Nhìn hung thủ phía sau, hắn oán “Cái tên kia, ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi hỏi ngu quá. Ngày giỗ di nương người ta, tất nhiên người ta phải về cúng giỗ chứ” Hỏa Phi Ưng nói.
“Nếu cúng giỗ, vậy tẩu tẩu về núi Tuyết Liên” Hạo Nhiên nói.
“Chính xác” Trúc Chi nói “Chúng ta đi thôi” (Seal *chống cằm đăm chiêu*: có vẻ mọi người quên một chuyện quan trọng thì phải. Băng Băng của chúng ta hình như là dân mù đường)
“Khoan” mọi người đang chuẩn bị đi thì đột nhiên Tình Nhi gọi lại, vẻ mặt rất là nghiêm trọng làm cho bọn họ không thể không lo lắng. Trúc Chi dè dặt hỏi “Có chuyện gì vậy?”
“Có, chuyện này rất là quan trọng, ta cần mọi người thành thật cho ta biết” Tình Nhi ôm ngực trầm trọng nói.
“Chuyện gì vậy Tình Nhi?” Lan Nhi nghi hoặc hỏi. Tung tích của tiểu thư đã tìm được, vậy còn chuyện gì nữa sao?
“Ta muốn hỏi…” Tình Nhi nói đến đây thì ngừng. Mọi người ai cũng đều nín thở nghe nàng nói như thể phạm nhân đợi quyết định của quan thẩm phán vậy. Phải đến một lúc lâu, nàng nở một nụ cười rất gian tà “Trần phủ có mất đi con ngựa nào không?”
Đứng hình…
Đứng hình…
Đứng hình…
Đứng hình…
Đứng hình…tuyệt đối…
*Bốp* sau một khắc đứng hình, Trúc Chi là người có phản ứng đầu tiên. Nàng không nghĩ ngợi gì, giáng một cú rất đau lên đầu của Tình Nhi quát “Chuyện đó ngươi đi mà hỏi gia đinh Trần phủ. Hỏi bọn ta làm gì? Đã vậy làm cái bộ mặt như chuyện quan trọng lắm không bằng nữa. Thật là bực mà…”
“Ai ui, Lan Nhi, có người uy hiếp tỷ” Tình Nhi giả đáng thương rút khăn tay ra chấm chấm mắt.
Đứng hình toàn tập…
“Lan Nhi, đây là nhị muội của ta, tỷ tỷ của muội? Muội xác định nàng không bị hoán đổi chứ?” Tử Mặc xích lại gần Lan Nhi, nhỏ giọng nói.
“Muội xác định” Lan Nhi sau vài phút đứng hình thì khuôn mặt bình tĩnh trở lại. Nếu không phải là tỷ muội song sinh với lại hai người từ bé đến lớn dính nhau như keo thì có lẽ nàng cũng như đám người ở đây mất. Tình Nhi tỷ là một nữ nhân có thể nói là bản sao không hoàn thiện về tính cách của tiểu thư. Tại sao lại là không hoàn thiện? Nhìn lúc này đi. Tiểu thư những lúc lo lắng, sắc mặt nàng sẽ không đổi, nàng không bao giờ để lộ cảm xúc cho người khác biết. Còn tỷ tỷ của nàng, những lúc này, nàng sẽ như một kẻ ngốc vậy. Thật là…
Nghe thấy Lan Nhi chắc chắn như vậy, Tử Mặc nhìn Tình Nhi thật kĩ, như muốn từ trên người nàng tìm ra được một điều gì đó.
Trúc Chi, sau khi oánh một cú vào đầu của Tình Nhi, chưa kịp suy nghĩ gì, đột nhiên Tình Nhi một tay ôm đầu tìm cứu viện, một tay rút chiếc khăn tay ra chấm chấm mắt rất đáng thương, nàng lền có cảm tưởng muốn tìm thứ gì đó đập đầu vào cho rồi. Đây là Tình Nhi mà nàng biết sao?
“Tình Nhi, ngươi không bị thứ ô uế gì nhập vào chứ?” Trúc Chi dè dặt hỏi.
Tình Nhi sau khi nghe xong, lập tức oa lên, ôm chầm lấy Lan Nhi khóc nức nở “Lan Nhi, tiểu thư không có đây, bọn họ liền coi tỷ là thứ ô uế rồi, tâm hồn tỷ bị tổn thương nặng nề rồi. Oaoaoaoaoa…”
Trên đầu Lan Nhi liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Tỷ tỷ, có hơi quá không đó. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Lan Nhi vẫn đành thở dài, đưa tay lên vỗ lưng an ủi Tình Nhi “Tình Nhi tỷ, tỷ đừng quá lo lắng. Tiểu thư là ai chứ? Chúng ta gộp lại không phải là đối thủ của nàng. Tỷ đừng cư xử như vậy nữa. Tinh thần của muội và tiểu thư đều là thép hết, còn mọi người ở đây, sợ tỷ làm quá thêm một tý nữa, bọn họ ngất ra đây thì làm sao?”.
Nghe Lan Nhi nói vậy, Tình Nhi buông nàng ra, khuôn mặt không có một xíu nước mắt nào, lạnh nhạt đứng thẳng người lại. Lần này mọi người hóa đá toàn tập đợt hai. Người này, thay đổi mặt còn nhanh hơn cả lật tay.
Tử Mặc xích xích đến gần Lan Nhi, hỏi nhỏ “Lan Nhi, muội chăc chắn rằng đây là Tình Nhi sao?”
“Huynh nói thêm câu nữa, ta lập tức đá huynh ra ngoài.” Lan Nhi thở dài nói. Tỷ tỷ, tỷ thật là…
“Ai…tốn thời gian quá, mấy người có đi tìm Tiểu Băng Băng không?” Trúc Chi nhíu đôi mày đẹp nói.